Tôi biết quê của.John là ở thủ đô, dừng một lát, tôi mới nói: ‘Lần này định ở lại luôn sao?”
Anh ta lắc đầu: “Đợi xem tình hình của cô đã, hai ngày nữa tôi phải về nước M một chuyến, bên
kia còn vài việc chưa xử lý xong”
Xe dừng lại ở dưới tâng khách sạn, anh đưa chìa khóa cho một anh chàng ở cổng chỗ đỗ xe, Vũ Linh mở mắt bước xuống xe, cô ấy nhìn anh rồi nói: “Anh không mở một phòng khám ở Giang Ninh này luôn, sau này cũng thuận tiện cho chúng ta hơn.”
John nhìn cô, cười trêu: “Sao nào, gặp phải chuyện gì nên tâm trạng của cô không tốt có phải không?”
Vũ Linh lườm anh ta một cái, không nói nữa.
Chúng tôi đã đặt trước phòng khách sạn, sau
khi đăng ký ở quầy lễ tân thì cùng nhau lên lầu. John vừa vào phòng là đã phờ phạc nói: ‘Sợ
nhất là ở mấy thành phố cổ thế này, tẻ nhạt và
buồn chán quá.”
Tôi cúi đầu liếc nhìn điện thoại di động, hết pin nên máy đã tắt rồi, có lẽ Vũ Linh buồn ngủ quá, cô ấy uể oải tựa vào ghế salon rồi ngủ thiếp đi.
John nhìn tôi rồi nói: “Cô phát hiện ra tâm
trạng mình không tốt từ lúc nào?”
“Nửa năm trước!” Tôi mở lời, đầu óc hơi bay bổng: “Tâm trạng rất dễ xuống dốc, dễ làm những chuyện cực đoan, làm mình hoặc đứa bé bị thương:
Tình huống đó rất ít khi xuất hiện, thỉnh
thoảng mới bị mất khống chế mà thôi.
Anh ta xoa đầu mày, đáp lại: “Thẩm Xuân Hinh, cô biết rõ mình vẫn giữ chuyện của năm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-phu-nhan-co-thai-roi/794724/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.