Những lúc như thế này, tôi cảm thấy hình như mình không cần thiết nhúng tay vào, do dự một lúc chuẩn bị quay về phòng ngủ.
Không ngờ Phó Thắng Nam mỡ miệng nói: “Rửa xong rồi thì xuống ăn chút đồ ăn đi!”
Nhìn xuống dưới lầu, bắt gặp ánh mắt hững hờ của anh nhìn tôi. Còn Lâm Hạnh Nguyên thì có vẻ vô cùng uất ức, mắt đỏ sưng lên,
nhìn tôi một cách không cam lòng.
Tôi không lên tiếng mà thờ dài một hơi rồi xuống lầu, cố gắng hạn chế sự tồn tại của mình mà đi vào phòng ăn.
Bên ngoài phòng khách vang lên giọng nói của Lâm Hạnh Nguyên, cô ta cố ý muốn tôi nghe thấy được: “Chẳng qua Thẩm Xuân Hinh chỉ là một cô nhi, không có gì cả. Trong tương lai tập đoàn Phó Thiên phải phát triển, cô ta có thể giúp anh gì được đây? Nhưng mà em có thể, sau lưng em có cha mẹ, có nhà họ Mạc. Những tài nguyên
này có thể giúp tập đoàn Phó Thiên kinh doanh tốt hơn.”
Lời này quả thực là không sai, chúng ta không phải là người nắm giữ cả thế giới, cho dù có xuất sắc hơn thì cũng vậy, đến một mức độ nào đó thì phải dựa vào tài nguyên và các mối quan hệ sau lưng.
Lâm Uyên và Mạc Đình Sinh là một lựa chọn không tệ.
Cháo có hơi ngọt, cảm thấy không có khẩu vị nữa, tôi chống cằm nghe Phó Thắng Nam nói: “Hạnh Nguyên, nếu như vì những thứ ở sau lưng em mà anh bỏ vớ,
thì sau này gặp được ai đó đẳng cấp cao hơn em, anh cũng sẽ bỏ em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-phu-nhan-co-thai-roi/794722/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.