Đề ý thấy ánh mắt của tôi, anh ho khan một tiếng: “Từ bây giờ, mỗi ngày chúng ta sẽ ra ngoài đi dạo một vòng.”
Tôi gật đầu, nói tiếp: “Anh còn mua sách gì thế?”
Anh dừng lại, trả lời: “Tuấn Anh giới thiệu đấy.” Đáp một câu ngắn gọn xong, anh lại nói: “Lên lầu mặc bộ nào dày dày ấm ấm một chút, trời tạnh mưa rồi!”
“Muốn đi thật à?” Tôi không muốn đi ra ngoài chút nào.
Anh gật đầu, ánh mắt đầy kiên định: “Anh ở đây chờ eml”
Xem ra bắt buộc phải đi rồi, tôi lên lầu tìm một chiếc áo khoác rồi cùng anh ra ngoài, khoảng cách giữa hai biệt thự ở khu Sơn Thủy khá xa.
Mục đích là để giữ đủ không gian xanh cho mỗi căn biệt thự, thế nên diện tích khu biệt thự cũng tăng lên theo.
Kéo anh đi được một lúc, tôi không muốn đi nữa nên dừng lại
nhìn anh nói: “Đi được một lúc rồi, chúng ta quay về thôi! ”
“Chưa đây mười phút nữa!” Anh nói, có phần nghiêm nghị: “Đi thêm năm mươi phút nữa!”
Mặt đường hơi ầm ướt, không khí ấm áp, ánh đèn đường mờ mờ hắt bóng, trông thoải mái và dễ chịu vô cùng.
Tôi chỉ lười thôi mà, không muốn đi nữa.
Nhưng bị anh yêu cầu cưỡng chế, tôi bèn đi thêm một lúc, vốn cũng không có đề tài để nói chuyện, lúc này yên tĩnh tới mức có
thể nghe thấy tiếng chim hót râm ran.
Tôi cúi đầu rảo bước, đột nhiên buột miệng: “Phó Thắng Nam, tên đứa bé là gì được nhỉ?”
Tính thời gian thì khoảng vài tháng nữa sẽ đến ngày sinh dự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-phu-nhan-co-thai-roi/794716/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.