Anh nghe điện thoại, không nói gì mà chỉ nhìn tôi một cách đầy châm chọc.
“Xuân Hinh, tớ gửi cho cậu một ít hoa quả qua đường bưu điện, cậu nhớ nhận nhé.” Là giọng của Vũ Linh.
Tôi chưa kịp mở miệng thì Phó Thắng Nam đã nói trước: “Cô ấy bận rồi.”
Đầu dây bên kia đột nhiên im
lặng một lát rồi mới nói: “Ö ngay dưới lầu, không xa đâu.”
“Tôi đang đè cô ấy, cô nghĩ bây giờ cô ấy đi được à?” Anh nghiến răng nghiến lợi nói, câu nói này thể hiện rõ sự tức giận của anh.
Đầu bên kia, Vũ Linh im lặng một lúc, có lẽ cô ấy cũng không biết nói cái gì nên trực tiếp cúp máy.
Phó Thắng Nam lập tức tắt điện thoại, khuôn mặt tối sầm lại,
nhìn tôi không nói một câu nào. Tôi biết anh tức giận nhưng cũng chỉ là như vậy mà thôi.
Bị giày vò như thế, gần như tôi không còn chút sức lực nào, cái cảm giác bị cưỡng ép phải làm như vậy thực sự khiến người khác cảm thấy rất không thoải mái.
Anh kéo tôi vào lòng, mắt nhắm hờ không nhúc nhích: “Dậy đi tắm.”
“Không muốn cử động.”
Vừa đau vừa mệt, tôi thật sự không muốn cử động.
Có lẽ là cơ thể đã được thỏa _ mãn nên tâm trạng của anh ồn định hơn nhiều, anh hôn nhẹ lên khóe môi tôi, cười sâu xa rồi nói: “Sau này phải luyện tập nhiều hơn.”
Tôi nhắm mắt, không có sức trả lời anh.
Vốn dĩ là không muốn đi tắm, nhưng cơ thể toát mồ hôi, có cảm giác hơi dính dính, thật sự không chịu được nữa nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-phu-nhan-co-thai-roi/794715/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.