Anh ta cau mày, dựa vào cửa sổ xe, thò đầu ra nói: “Chị ăn cái này là dành cho phụ nữ đang mang thai sao? Phó Thắng Nam có bạc đãi chị không?”
Tôi im lặng không muốn chú ý đến anh ta, người này không phải là người nhàm chán bình thường.
Cất hộp cơm tiện lợi đi, tôi định khời động xe chuẩn bị về nhà.
Bọn họ chặn trước mũi xe, nhướng mày nhìn tôi nói: “Chị Thẩm, cho chút mặt mũi đi. Chúng ta cùng nhau đi ăn cơm được không?”
Tôi nhìn anh ta bằng ánh mắt cáu kỉnh, trong lòng có chút bực bội: “Tôi ăn no rồi!”
“Vậy thì cùng nhau ngồi xuống!”
Có bệnh.
Xe của anh ta chặn ð giữa đường, không chỉ tôi không đi được mà các xe khác cũng không đi được.
Xung quanh có người bấm còi, nhưng anh ta không vội. Anh ta nhìn tôi với ánh mắt cáu kỉnh.
Tôi ôm trán, ngừng một chút nói: “Dẫn đường!”
Anh ta nhướng mày: “Tôi đưa chị đi, phụ nữ có thai không thích hợp lái xe!”
Má nói
Tôi cố kìm nén bực bội, xuống xe, đi đến bên cạnh anh ta. Tôi lên
xe, lạnh lùng nhìn anh ta nói: “Cậu không đi sao?”
Anh ta cưỡi toe toét nói: “Đi, đi ngay!”
Người trẻ tuổi chính là một người trọng hình thức, sau khi điều khiển chiếc xe lạng lách qua thành phố, không biết anh ta làm thế nào đề thu lại, mð mui xe trong khu vực thành phố.
Chỉ đơn giản là vô cùng nhàm chán.
Tôi hơi lạnh lùng nhưng cũng lười nói, anh ta thích làm sao thì làm vậy di.
“Chị Hinh chị có thể nói cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-phu-nhan-co-thai-roi/794658/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.