Lâm Hạnh Nguyên gật đầu, bỗng nhiên dừng lại nhìn anh nói: “Em không có quần áo.”
“Trong phòng cho khách ngày trước em ð vẫn còn đồ mà em mang đến!”
Tôi đứng ð cửa cầu thang, cứ đứng im lặng nhìn hai người nói chuyện.
Lâm Hạnh Nguyên gật đầu, đi về phòng.
Năm đó ông nội mua căn biệt thự này có nói, ngôi biệt thự này rất lớn, có nhiều phòng lại rộng rãi sau này tôi và Phó Thắng Nam phải sinh thêm mấy đứa bé.
Bây gið tôi mới phát hiện, một ngày nơi này không còn náo nhiệt như trước kia, ngay cả trong biệt thự có quần áo của Lâm Hạnh Nguyên cũng không biết.
Thật là buồn cười!
“AI” Trong phòng dành cho khách truyền tới thanh âm ai đó bị ngã xuống nền nhà.
Phó Thắng Nam cau mày lại, bản năng nói anh ta phải đi nhìn, nhưng đi mấy bước thì dừng lại, anh ta ngước mắt nhìn thấy tôi, con mắt anh ta hơi thâm quầng nói: “Đã dậy rồi?”
Tôi gật đầu, nhưng trong ngực vẫn còn đau nhói: “Cô ta bị ngã, đi xem một chút đi!”
“Thẩm Xuân Hinh!” Tôi mở miệng: “Đi đi!”
Không giữ được, tôi cũng không thể ngăn cản anh ta chạy về phía người yêu!
Không nhìn anh ta nữa, tôi xoay người quay về phòng ngủ, ngoài trời mưa lớn đến mức quá đáng, tôi đi tới ban công, đứng ngoài đó, mặc cho mưa to gió lớn rơi trên người mình, thân thể có cảm giác lạnh, vết đau trong ngực như chết di.
Tôi ngồi xổm xuống nền nhà, đầu cúi xuống hai tay ôm lấy dùi, nước mắt cứ chảy như mưa.
Trên thế giới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-phu-nhan-co-thai-roi/794655/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.