Nếu Phó Thắng Nam thực sự thích đứa bé này, tôi lưu lại có lẽ cũng là một lựa chọn, về phần Lâm Hạnh Nguyên, tôi đã chịu đựng hai năm, thời gian bết bát như vậy cũng đã trôi qua, sau này có đứa bé sống cùng tôi, tôi có thề nát đến đâu nữa chứ?
So với việc đứa bé không có được tình thương của cha, những uất ức mà tôi phải chịu kia, tựa hồ không có là cái gì.
Nhưng có vài thứ, ép tới càng sâu, lúc bộc phát thì càng làm tôi sợ hãi.
Mấy ngày kế tiếp đều mưa rất to, thành phố Giang Ninh đến mùa này đều sẽ có một số khu vực bị ngập, thời gian này công ty cũng thực hiện chủ nghĩa nhân đạo, mấy hôm nay đều cho nhân viên tan làm sớm hơn bình thường.
Biết là Phó Thắng Nam sẽ không bỏ mặc Lâm Hạnh Nguyên sợ sấm chớp, cho nên mấy hôm nay anh ta sẽ không trở về biệt thự, như thế tôi cũng không cần trở về,
ở nhà trọ Vân Đồng ít nhất còn có Lý Vũ Linh làm bạn.
Bởi vì chuyện của Lam Tỉnh, Lý Vũ Linh cũng sẽ không đi quầy rượu, mỗi ngày đều ở nhà nghiên cứu món ăn, có cô ấy ð cùng, trải qua một thân một mình cũng được.
Chẳng qua là, khi người ta suy nghĩ thông suốt một số chuyện, tỉnh thần cũng sẽ phải chịu những ảnh hường nhất định, tôi không mong đợi Phó Thắng Nam sẽ đến xem tôi, nhưng tôi vẫn thường xuyên ngồi ngần ngơ một mình.
Có lúc ngồi càng lâu lại càng
khó chịu, Trịnh Tuấn Anh tìm cho tôi không ít thuốc,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-phu-nhan-co-thai-roi/794654/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.