Tôi lừa cô ta? Chuyện đứa bé ư?
Nhìn cô ta lại giơ tay lên, tôi đưa tay cản lại, giọng nói lạnh thêm một chút: “Cô Lâm, làm người không thể không có điểm mấu chốt, làm người thứ ba mà còn kiêu ngạo như vậy, da mặt cô chẳng khác gì tường thành nhỉ?”
“Cô…” Cô ta còn muốn nói gì đó, nhưng bên ngoài phòng làm
việc vang lên tiếng bước chân vội vội vàng vàng chạy vào.
Tôi chưa kịp phản ứng, chợt Lâm Hạnh Nguyên hất tay tôi ra, sau đó tự mình đụng vào bàn làm việc, lực còn không nhẹ.
Chờ mấy người Phó Thắng Nam và Kiều Cảnh Thần vội vàng chạy vào, cảnh tượng nhìn thấy chính là Lâm Hạnh Nguyên chật vật nằm rạp dưới đất, trán còn còn chảy một đống máu.
Mà tôi thì lành lặn không chút xây xát nào, từ trên cao nhìn xuống Lâm Hạnh Nguyên trước mặt.
Con mẹ nó, cô ta không đi đóng phim đúng là đáng tiếc.
“Hạnh Nguyên, em không sao chứ” Kiểu Cảnh Thần đỡ Lâm Hạnh Nguyên dậy, nhìn tôi tức giận nói: “Thẩm Xuân Hinh, cô đừng quá đáng.”
Tôi quá đáng ư?
Mặc kệ anh ta, tôi nhìn gương mặt lạnh băng của Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Em nói, em không đầy cô ấy, anh tin không?”
Trên mặt Phó Thắng Nam lạnh lùng, đôi mắt nhìn vết máu trên trán Lâm Hạnh Nguyên, trong con ngươi sâu thằm đều là lạnh lẽo:
“Thẩm Xuân Hinh, làm việc phải có chừng mực.”
Câu nói kia không nặng không nhẹ, nhưng lại như dội vào người tôi một thau nước lạnh, lạnh đến tận xương, nhìn Phó Thắng Nam, tôi cong môi cười: “Em đúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-phu-nhan-co-thai-roi/794651/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.