Thấy Lý Vũ Hân nhìn sang chiếc giường bên cạnh, Hứa Hiểu Tinh có hơi căng thẳng, vội nói: “Tớ chưa nói cho ba mẹ tớ, bệnh nhẹ không muốn phiền bọn họ, chủ yếu là sợ họ lo lắng. Tớ gọi một đồng nghiệp của tớ đến ở với tớ.”
“Cậu chưa ăn cơm thì ra ngoài ăn cơm đi, vừa hay Diệp Lăng Thiên cũng chưa ăn.” Hứa Hiểu Tinh nói.
“Tớ không đói, tớ ở lại cùng cậu.” Lý Vũ Hân nói rồi, từ đầu đến cuối đều không có để ý Diệp Lăng Thiên đứng ở đằng sau, sự bực tức trong lòng trong bụng của cô sẽ không tức giận với Hứa Hiểu Tinh, nhưng không đại biểu sẽ không giận Diệp Lăng Thiên.
Diệp Lăng Thiên cười cười, châm điếu thuốc, đi ra ngoài, trực tiếp đi xuống tầng, đi ra ngoài mua đồ ăn.
“Anh ta ở đây cùng cậu sao?” Đợi sau khi Diệp Lăng Thiên đi rồi, Lý Vũ Hân đột nhiên nói, sau đó chỉ vào chiếc túi để trên chiếc giường bên cạnh nói: “Túi của anh ta còn có đầu mẩu thuốc bên giường.”
Hứa Hiểu Tinh sững người, cuối cùng thở dài, nói: “Phải, hôm qua là anh ấy ở đây với tớ. Sáng hôm qua tớ tỉnh lại thì đau, rất đau rất đau, tớ tưởng là bà dì tới, cho nên cũng không để ý, bởi vì trước đây cũng có loại tình huống này, chỉ là không có dữ dội như thế mà thôi, về sau thật sự đau không chịu được nữa, đi đường cũng không đi được, tôi gửi tin nhắn cho anh ấy, kêu anh ấy giúp tớ mua hộp thuốc giảm đau, anh ấy đến thấy tình trạng của tớ không ổn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-my-nhan-yeu-can-ve/1104400/chuong-344.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.