“Diệp Lăng Thiên, có lẽ… có lẽ tôi vừa rồi không nên nói như thế.” Hứa Hiểu Tinh đột nhiên ý thức đến điều gì đó, băn khoăn nói.
“Sao thế?”
“Nhìn dáng vẻ đó của anh ta, khả năng sẽ lại tìm anh gây chuyện với anh, tôi sợ tôi lại mang đến phiền phức cho anh rồi.” Hứa Hiểu Tinh có hơi sợ hãi nói.
“Anh ta còn chưa có năng lực đó.” Diệp Lăng Thiên nhàn nhạt nói, cũng không nói nhiều hơn nữa, sau đó nhìn tờ đơn, nói: “Còn hai bình thuốc, tôi đi gọi y tá.”
Văn Vũ đi ra khỏi bệnh viện, nụ cười lạnh trên miệng, vừa đi vừa rút điện thoại ra gọi: “Alo, bạn cũ, đúng, hello Hiểu Tinh bị bệnh cậu biết chưa? Bệnh gì à? Viêm ruột thừa cấp tính, cậu đến xem không? Được, tôi gửi địa chỉ cho cậu, được.”
Sau khi cúp máy, Văn Vũ lại tiếp tục gọi điện, hỏi: “Chú Đạt, giúp cháu điều tra một người, đúng, chuyện có liên quan đến kinh doanh, trong kinh doanh có chút chuyện gặp phải chút rắc rối, đúng, dạ được, người này tên là Diệp Lăng Thiên, tình hình cụ thể cháu không hiểu rõ lắm, cháu chỉ biết anh ta trước đó ở trước trường đại học mở một quán nướng, chú giúp cháu điều tra rõ tất cả bối cảnh của người này, tốt nhất chi tiết một chút, dạ được, cảm ơn chú, chú Đạt.”
Sau khi nói xong, anh ta ngồi lên con xe Land Rover, sau đó lái xe rời khỏi bệnh viện.
Diệp Lăng Thiên gọi y tá đến thay thuốc cho Hứa Hiểu Tinh, nhìn thời gian, liền đi xuống tầng, đi mua một phần cơm trưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-my-nhan-yeu-can-ve/1104399/chuong-343.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.