Diệp Ánh Du nghiến răng nghiến lợi, chẳng lẽ ba ngày này của cô, mỗi ngày đều chỉ có thể về nhà thăm một chút?!
“Nếu như sau khi tôi trở về không quay lại thì sao?” Cô thử thăm dò hỏi.
Nếu như cô không đoán sai, Nam Cung Hàn là muốn cùng cô đi đến công ty, nhưng ở công ty có cô hay không có cô thì vẫn như vậy cả thôi, cho nên….
“Cô có thể tự mình suy nghĩ đến hậu quả” Nam Cung Hàn cười nhạo, giống như cười mà không phải cười nhìn cô, khóe môi cong lên một đường cong xấu xa.
Khóe môi Diệp Ánh Du co rút, không hiểu sao lại nhớ tới những vết tích trên người mình, cô vội vàng đi vào trong nhà.
Cô cắm chìa khoá vào khoá cửa, sau khi cánh cửa mở ra, cảnh tượng lọt vào trong tầm mắt của cô, khiến cô cảm thấy giật mình.
Diệp Ánh Du bị dọa đến mức đóng cửa rồi lại mở ra một lần nữa, đồ vật trên đất vân không thay đổi, thay đổi chính là dì Mai.
“Đây là có chuyện gì xảy ra?!” Diệp Ánh Du lo lăng hỏi, bước nhanh đến gần, nhặt máy ảnh bị rơi xuống đất lên, ngón tay của cô đều đang run rẩy.
Nếu như rớt bể, vậy…
Sự hoảng sợ của dì Mai khi nhìn thấy cô đã biến mất, lập tức nổi giận đùng đùng nói: “Cô cầm cái quái gì về nhà vậy, tôi chỉ là lấy ra chụp thử hai tấm ảnh một chút, vậy mà lại tự rơi ra rồi!”
“Rơi ra rồi?” Diệp Ánh Du ngạc nhiên hô lên, lúc này cô nhìn thấy trong tay dì Mai là một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-mua-duoc-co-vo-nho/429637/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.