Nếu như cô không đoán sai, thì tại thời điểm cô bị Nam Cung Hàn chèn ép, thì những kí ức đấy mới có thể xuất hiện. 
Tựa như là muốn nhắc nhở cô chống lại trước sự áp bách của Nam Cung Hàn, nhưng mà cô đã nhiều lần thất bại. 
Nhưng tối hôm qua cô không có bị Nam Cung Hàn tra tấn mà! Cảnh tượng đó làm sao lại đột nhiên xuất hiện. 
Diệp Ánh Du cố gắng nhớ lại trong cảnh tượng mơ hồ đó, người đàn ông có đường cong cơ bắp tuyệt đẹp, chỉ nhìn là biết sẽ sẵn sàng bộc phát sức mạnh bất cứ lúc nào, không phải là người bình thường có thể so sánh. 
Người nào sẽ có dáng người như thế? Cánh môi cô khẽ nhếch lên, trong đầu hiện lên một suy đoán. 
Nhưng không đợi Diệp Ánh Du nghĩ lại, Nam Cung Hàn đã đi ra nhấc cái chăn trên đầu cô lên nói: “Hôm nay cô phải đi đến công ty cùng với tôi.” 
“Không được, hôm qua đã nói rồi mà, hai ngày cuối tuần cùng với thứ hai tôi phải trở về nhà.” Diệp Ánh Du bỗng nhiên quay người lại, căm tức nhìn người đàn ông đã mặc quần áo chỉnh tê. 
Trán của anh cao đầy đặn lại ưu nhã cao quý, đẹp nhất chính là một đôi mắt đen, tựa như một tác phẩm nghệ thuật kiệt tác của thượng đế. Nhưng mà, tính cách lại độc ác mãnh liệt đến mức khiến cho người ta phải nghiến răng nghiến lợi! 
Nam Cung Hàn nhìn xuống ánh sáng lay động trong mắt cô, không khỏi đưa tay đè lên. Diệp Ánh Du đã sớm nhắm mắt lại, ngón tay của anh 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-mua-duoc-co-vo-nho/429636/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.