Diệp Ánh Du hơi nhẹ nhàng thở ra, chờ keo dính lại, thử một chút xem còn có thể sử dụng được không. Cô mải nhìn chằm chằm vào chiếc máy ảnh màu đen trong tay, lại không để ý được trong mắt dì Mai bên cạnh đang lóe lên tia thất vọng.
Tuy nhiên…
Diệp Ánh Du thất vọng ngồi xuống ghế sô pha, đôi môi mím lại trắng bệch.
“Sao lại không dùng được nữa.” Cô lẩm bẩm, ghép máy ảnh lại theo hướng dẫn nhưng kết quả vẫn không được như ý muốn!
“Thôi, nếu không thì mua bộ mới đi.”
Dì Mai vỗ đùi, thấy Diệp Ánh Du liếc nhìn thì vui mừng trong mắt liền giảm bớt. Bà ta đề nghị: “Cô mua một bộ mới, chúng ta dùng xong thì trả bộ đó lại cho trường học, cái cũ thì vứt đi.”
Diệp Ánh Du hít một hơi thật sâu: “Dì Mai, tốt nhất là tôi mang nó đến cửa hàng sửa chữa. Nếu mua một bộ mới thì giá đắt quá, về cơ bản là gia đình chúng ta không đủ tiền mua.”
“Ai nói nhà chúng ta không mua nổi?” Dì Mai khịt mũi, nhịn xuống ý muốn nhéo lỗ tai cô, mắng: “Cô kêu Nam Cung Hàn mua cho cô. Cậu ta có nhiều tiền như vậy, chẳng lẽ nghe nói cô làm hư máy ảnh của trường lại không bỏ tiên ra mua cho cô cái mới sao?”
Diệp Ánh Du nhấn mạnh: “Dì Mai, người làm hỏng máy ảnh là dì, không phải tôi.”
Dì Mai nghẹn: “Ai làm hư cũng như nhau cả thôi, bây giờ quan trọng là phải xử lý chuyện này như thế nào”.
Diệp Ánh Du liếc nhìn bà ta mà không nói lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-mua-duoc-co-vo-nho/429638/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.