Cánh cửa phòng bệnh hé mở, Cố Thúc Tịnh bước vào, hơi khụ người lại, ánh mắt đau đáu nhìn ba người Cố Y Lạc.
Bảo Bảo tinh mắt nhìn ra ông ấy liền nấp sau lưng mẹ, khóc lóc nói:
“Mẹ ơi, ông ấy là người xấu. Ông ấy tới để bắt con đấy.”
Nó vẫn nhớ, nhớ rất rõ người đàn ông ấy lần trước bắt nó.
Cố Y Lạc vuốt ve con trai, xoa dịu nỗi sợ, nhẹ nhàng chỉ dẫn:
“Bảo Bảo, đó không phải là người xấu, đó là ông ngoại con. Lần trước là do ông chỉ muốn tới nhà ông chơi cùng ông thôi!”
Bảo Bảo vẫn rất sợ, rón rén nấp sau mẹ, ánh mắt đề phòng nhìn Cố Thúc Tịnh ở mức cao nhất.
“Không phải đâu mẹ, ông ấy muốn nhốt con đó.”
Lục Triết Tiêu dang vòng tay rộng đón lấy con trai: “Bảo Bảo lại đây với ba.”
Thằng bé lấm lét đi tới sà vào vòng tay chắc nịch của người ba, vẻ an tâm hơn nhiều, Lục Triết Tiêu xoa nhẹ mái tóc xoăn của con rồi nhẹ nhàng giải thích:
“Có phải con đã có ông bà nội rồi không?”
Thằng bé gật đầu.
“Vậy thì con có thêm ông bà ngoại nữa thì sẽ có một gia đình hoàn chỉnh mà con mong muốn.”
Ánh mắt thằng bé vẫn còn chút hiềm nghi hỏi lại, trong đáy mắt của sự ngây thơ có một chút khó chấp nhận: “Ba nói thật sao? Người đó là ông ngoại của con thật sao?”
Lục Triết Tiêu nhẹ gật đầu: “Bảo Bảo là một đứa trẻ ngoan, nào, tới đó gọi ông ngoại đi.”
“Ông ngoại…”
Hai tiếng gọi khiến Cố Thúc Tịnh đứng hình, hai dòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-mat-lanh-cung-sung-vo-yeu/871568/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.