Tiếng cười hoà vào trong màn đêm, đôi mắt long lanh bị ánh đèn đường soi giõi trở nên mờ ảo. Tất cả cứ như thật, nhưng cũng giống như là một giấc mơ, một giấc mơ không hoàn hảo.
Sau một đêm mặn nồng tỉnh giấc, anh hôn lên vầng trán cô, cô nép mình lấy tay anh làm gối, áp sát làn da lành lạnh của mình lên thân thể ấm nóng của anh, nhắm mắt vẻ tận hưởng.
“Anh biết không? Năm năm trước em đã từng cảm thấy rất bất hạnh về số phận của chính mình nhưng bây giờ em cảm thấy mình thật ngu xuẩn, tất cả những đau thương trong quá khứ đều được thời gian hiện tại bù đắp, nhất là anh, anh chính là thiên sứ đến lau khô nước mắt cho cuộc đời em.”
Anh âu yếm ôm chầm lấy cô, năm ngón tay thon dài mân mê làn tóc dài mượt của cô, cảm nhận rõ hơi ấm đang toả ra từ thân nhiệt cô.
“Thực ra, sau tai nạn về năm năm trước anh đã yêu em, kể từ sau lần đó anh đã bị rung động, cho nên vẫn luôn âm thầm tìm em. Chỉ tiếc là mọi thông tin đều bị gián đoạn, anh không hề có một chút thông tin gì của em, lúc đó anh thậm chí còn không nhớ rõ khuôn mặt em, nhưng anh chưa bao giờ bỏ cuộc, anh tự nói với chính mình cho dù phải lật tung cả thế giới này vẫn phải tìm em cho bằng được. Đến cuối cùng, lúc anh yếu chí định buông lơi thì em lại vô tình xuất hiện đến bên cuộc đời anh một lần nữa.”
Phải, đó chính là định mệnh…
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-mat-lanh-cung-sung-vo-yeu/871567/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.