“Chuyện này sẽ không phải thật. Bây giờ anh lập tức quay về hỏi mẹ.”
Lục Triết Tiêu hiện rõ vẻ lúng túng ra mặt, trực tiếp quay lưng bước đi, nỗi lòng phập phồng lo sợ.
Chiếc BMW vừa rời khỏi Over thì đồng lúc chiếc Audi nhám rẽ vào, mẹ con nhà họ Lục không hẹn mà lướt qua nhau.
Tháo chiếc mắt kính đen xuống, Trình An Lệ gọi cuộc điện thoại vào số di động cá nhân, sau một hồi chuông đổ Cố Y Lạc cũng nhấc máy, giọng cô run run:
“Alo. Cô có việc gì sao ạ?”
“Tôi đang trước cửa Over cô xuống đây gặp tôi một lát.”
Từ cửa Over, Cố Y Lạc bước ra, cô mặc chiếc quần jean bó sát, áo len nâu ngả vàng, đầu đội mũ, cổ quàng chiếc khăn lên ấm cúm. Mặc dù khuôn mặt có vẻ mệt mỏi nhưng vẫn không làm lu mờ đi khí chất vốn có của cô.
Dừng lại, hít thở sâu một hơi lấy tinh thần, cô bước đến gần chiếc Audi đen đợi sẵn, khom lưng cúi đầu chào hỏi lịch sự:
“Thưa cô, cô có việc gì sao?”
“Lên xe đi.”
Hai người phụ nữ ngồi đối diện nhau ở góc kín trong quán cà phê vắng người, họ né tránh ánh mắt nhau, thi thoảng lại thổn thức trong đáy lòng, rồi lại chẳng nói với nhau câu nào.
Một lúc lâu sau đó, Trình An Lệ lấy từ trong túi xách ra tấm xéc trị giá ba mươi triệu đô, cất giọng u sầu nói:
“Tôi chỉ có ngần này thôi! Cô nhận lấy rồi rời khỏi Over, rời xa con trai tôi, tốt nhất đừng bao giờ gặp lại nhau nữa, cứ để mọi chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-mat-lanh-cung-sung-vo-yeu/871548/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.