Bệnh viện yên tĩnh đến lạ lùng, mặc dù vẫn có người bước kẻ qua nhưng bên tai Cố Y Lạc vẫn văng vẳng những lời Cố Thúc Tịnh vừa nói. Lòng cô hoang mang tột độ, nếu như đúng là cô với Lục Triết Tiêu là anh em thì chẳng phải mẹ cùng chú Lục qua lại với nhau khi cả hai đã kết hôn rồi hay sao.
Mặc dù cô luôn ép bản thân phải tin tưởng mẹ nhưng khi bị cuốn vào mớ bòng bong ấy Cố Y Lạc thật sự không biết cách nào để nghĩ.
Chân lê thê bước, cô lang thang trên con phố vắng tanh, người đi lại thưa thớt hẳn, chỉ còn lại ánh đèn đường hắt hiu, thi thoảng lại có cơn gió đông lướt qua nhè nhẹ cũng đủ làm nỗi lòng cô đơn của cô tê tái, quạnh hiu.
“Mẹ ơi, mẹ sẽ không làm như vậy đâu đúng không? Rõ ràng chuyện con với Lục Triết Tiêu là anh em thật quá hoang đường mà.”
“Mẹ có thể nói cho con biết được không? Ngay bây giờ con rất muốn biết sự thật.”
Đáp lại tiếng lòng cô là sự im lặng.
Cái im lặng quặn thắt, bóp chặt con tim mỏng manh của cô.
Sự bất lực khiến cô cười lên một nụ cười không vui, cô thấy mình thật giống một kẻ điên dại.
Trời vừa hửng sáng, Cố Y Lạc đã đứng trước cửa nhà Lục Minh Trí lâu rất lâu, cô không nhấn chuông mà chỉ thẫn thờ đứng đó, hạt tuyết trắng xoá phủ đầy trên mái tóc he vàng của cô, thân thể từng hồi run lên trong cái buốt giá của buổi sáng mùa đông.
Chỉ đến khi cánh cửa biệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-mat-lanh-cung-sung-vo-yeu/871547/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.