Rạp chiếu phim cuối tuần đông đúc, gia đình Bảo Bảo nay ăn diện bình thường, quần jean áo gia đình, mắt đeo kính râm đen bóng, tay nắm tay vào mua vé suất chiếu vào buổi chiều.
Tay ôm bịch bỏng ngô, tay cầm ly nước caca cola, Cố Y Lạc ghé sát tai Lục Triết Tiêu thì thầm.
“Anh nói xem có ai nhận ra chúng ta hay không?”
“Sẽ không đâu.”
Không ai dám nghĩ chủ tịch Lục Thị một tản băng hình người không bao giờ tan nay lại đặt chân tới rạp chiếu phim, hơn nữa họ như một gia đình, đồ đôi, dép đôi, và cả kính cũng đôi.
Kết thúc bộ phim quay trở ra, Lục Triết Tiêu bế Bảo Bảo lên tay, Cố Y Lạc khoác vào cách tay săn chắc của anh, họ liên tục bàn luận về bộ phim trong tinh thần thoải mái, nói chuyện rôm rả, không phải sợ ai sẽ nhận ra thân phận mà chạy tới cào xé như trước kia nữa.
Có những loại hạnh phúc nó đến từ những điều nhỏ nhặt và đơn giản nhất.
Không cần những thứ quà tặng đắt tiền lên đến hàng tỉ đô, mà chỉ cần những khoảnh khắc cạnh bên nhau nhẹ nhàng giống bao cặp tình nhân khác như lúc này là đủ.
Ngoài trời lạnh, cái lạnh tê tái, tuyết rơi dày đặc, trắng xoá cả bầu trời, một màu trắng tinh mơ mộng.
Con đường trở về nhà hôm nay dài hơn, bởi vì tuyết nên sẽ phải đi chậm lại, cũng có lúc tắc đường không thể nào chen qua được trước đám đông kín mít.
“Em thật sự rất vui.”- Cố Y Lạc nói.
“Anh cũng vậy. Lần đầu tiên anh được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-mat-lanh-cung-sung-vo-yeu/871541/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.