Tiết trời mùa đông khiến cho người ta không thể phân biệt đâu là sáng, đâu là chiều, mặt trời hầu như không bao giờ xuất hiện, cũng không ai biết trời sẽ tối lúc nào, chỉ khi không còn thấy được ánh sáng nữa người ta mới biết đã là ban đêm.
Cơn mưa tuyết đã hửng, bên mộ mẹ vẫn còn vương vấn lại những cọng tuyết thanh mảnh, trắng buốt, chỉ cần chạm tay vào nó sẽ biến tan thành bọt nước.
Ngôi mộ nhỏ nằm ở nghĩa trang cách xa thành phố, bức hình người phụ nữ trẻ trung, xinh đẹp. Đôi mắt to tròn, long lanh, thuần khiến, khuôn mặt vuôn vắn từng góc cạnh, dịu dàng và thanh thoát, một vẻ đẹp hoàn mỹ và sắc sảo, chắc hẳn khi còn sống cũng là một tuyệt thế mỹ nhân, điên đảo bao chàng trai ái muộn bao cuộc tình.
Cố Y Lạc đặt bó hoa hướng dương vàng xuống phần mộ, cố mỉm cười để che đi sự buồn đau và tiếc nuối trong đáy mắt, cô lặng im nhìn di ảnh mẹ lâu rất lâu, thi thoảng lại hơi run run vì gió lạnh, cái lạnh thổi vào khoảng trống rỗng trong nỗi lòng của cô.
Đôi bàn tay ấm áp vẫn như thường lệ ôm cô vào lòng, cái ôm thay cho một lời an ủi, cái ôm khiến cô xao lòng, cái ôm như chắn đi từng đợt gió thổi.
Đôi mắt hơi ngấn lệ Cố Y Lạc liếc nhìn Lục Triết Tiêu, giọng cô hơi nhỏ do cổ họng nghẹn ngào.
"Đây là phần mộ của mẹ em. Hôm nay là giỗ mẹ, em cũng muốn giới thiệu anh với mẹ."
"Được."
Bờ môi cô nhếch lên nụ cười ngọt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-mat-lanh-cung-sung-vo-yeu/871542/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.