Hồ Nhã Tịnh không hề chú ý tới đã bị người của Tôn Mặc Thiên chặn lại. Nhìn thấy anh ở đó Hồ Nhã Tịnh tự nhiên tiến lại gần, dáng vẻ như an ủi Tôn Mặc Thiên: "Thật may Hàn Bách không sao anh nhỉ!"
"Vui?" Tôn Mặc Thiên lạnh lùng nhìn, đứng lùi lại một bước.
"Cô ấy không sao...em đương nhiên là vui cho cô ấy rồi" Dường như Hồ Nhã Tịnh khựng lại vì hành động của Tôn Mặc Thiên, giọng nói của anh sao lại lạnh thấu như vậy..
"Vậy sao? Tôi còn tưởng cô chỉ vui khi cô ấy gặp chuyện chứ"
"Sao có thể được...anh nói gì vậy..?" Tâm Hồ Nhã Tịnh khẽ run lên. Cảm giác sợ hãi chột dạ đang lấn áp cô, phải cố gắng mới không thổ lộ ra bên ngoài.
Nhưng cử chỉ che giấu như vậy làm sao qua mắt nổi Tôn Mặc Thiên, anh nhếch mép nói: "Chỉ là tôi tìm thấy một vài thứ hay ho Hồ tiểu thư có muốn xem không?"
"Thứ...thứ...gì vậy?" Không lẽ anh ấy biết rồi ư? Cô phải làm sao đây? Để tuột mất anh dễ dàng như vậy sao? Không thể...!
"Người làm nhà cô không hiểu vì việc gì gửi cho tôi một thứ rất hay ho, một cuộc nói chuyện dài...một trong hai nhân vật chính lại là Hồ tiểu thư đây!" Tôn Mặc Thiên mang theo ý rét lạnh lẽo nói. Vài giờ trước, có người đã gửi đoạn video hai mẹ con Hồ Nhã Tịnh nói chuyện với nhau, lấy danh người làm nhà họ Hồ, vô tình thấy nên quay lại.
"Sao cơ...anh nói gì em nghe không hiểu..." Rầm...một bức tường lớn đổ sập xuống trong đầu Hồ Nhã Tịnh, cô ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-mat-lanh-cuc-sung-vo-yeu/997689/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.