Ông Hàn cũng biết chuyện từ Hàn Tiểu Dương, vội vã chạy tới bệnh viện. Trong lòng ông suy nghĩ hàng vạn điều, tại sao họ lại bắt cháu của ông và họ là ai, hiển nhiên ông đã nghĩ tới con trai và con dâu nhưng không thể nào.
"Tiểu Bách của ta, con không sao chứ..?" Ông Hàn lo lắng gấp rút hỏi thăm.
"Con không sao rồi, ông đừng lo" Thần sắc Hàn Bách đã đỡ hơn đôi chút.
"Nếu ta không hỏi Tiểu Dương chắc con cũng không nghĩ tới nên báo chí cho ông già này một tiếng đâu nhỉ"
"Con chỉ không muốn ông lo lắng thôi.."
"Con như vậy ta càng lo lắng hơn, để ta xem" Ông Hàn vuốt nhẹ lên bàn tay Hàn Bách.
"Chỉ là rách da một chút vài ngày là khỏi thôi" Hàn Bách cố gắng trấn an ông nội. Lo lắng quá không tốt.
"Rách da mà băng như thế này? Con lừa trẻ con à!" Ông Hàn nhìn cô với ánh mắt không hài lòng.
"..hơi sâu một chút thôi"
"Vậy ở bụng con cũng chỉ là rách da một chút thôi sao?" Sáng nay ông nhìn thấy Hàn Tiểu Dương trong bộ dáng mệt mỏi, thất thần trở về, gặng hỏi mãi mới biết được toàn bộ, bọn nhóc càng lớn càng có nhiều chuyện giấu người già bọn họ.
"Cái này..." Hàn Bách không thể giải thích nổi.
"Được rồi, con nghỉ ngơi đi" Ông Hàn thấy Hàn Bách chắc có vẻ mệt rồi, lại để ý Tôn Mặc Thiên muốn dành không gian riêng cho hai người mà đứng ngoài cửa.
"Ông biết chuyện mẹ con chứ?" Hàn Bách bỗng nhiên hỏi.
"...chú ý nghỉ ngơi ta về trước" Ông Hàn không trả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-mat-lanh-cuc-sung-vo-yeu/997688/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.