Hàn Bách vì không còn chút sức lực nào nên đã ngã xuống đất. Tiếng súng kia là do Tôn Mặc Thiên bắn về phía tên đang đuổi theo Hàn Bách.
Tôn Mặc Thiên cùng đoàn người áo đen chạy lại đây, thấy người cô dính đầy máu, anh cởi áo khoác bọc kín người Hàn Bách lại, ôm lấy thân thể lạnh ngắt của cô.
"Xin lỗi, anh tới muộn.." Tôn Mặc Thiên tựa cằm lên chóp đầu Hàn Bách khẽ nói.
Hơi ấm cùng mùi hương quen thuộc ập tới cô. Bản thân Hàn Bách lúc này mông lung, ánh mắt mờ nhạt, lí trí cuối cùng nói cho cô biết cô an toàn rồi. Muốn nói gì nhưng lại không thể nói nổi, cô mệt quá...buồn ngủ...
"Tiểu Bách!" Tôn Mặc Thiên thấy Hàn Bách hôn mê lập tức bế cô lên chạy nhanh ra khỏi đây.
Trước khi đi còn không quyên nói với thuộc hạ: "Bắt hết bọn chúng về điều tra"
"Vâng" Mấy người áo đen lập tức đi tìm người còn lại đem đi.
Ban ngày ban mặt, đột nhiên có tiếng súng kinh động không nhẹ tới cảnh sát tuần tra, Tần Minh nhanh chóng đi giải quyết.
- --------------------------
Ngoài cửa phòng cấp cứu, Tôn Mặc Thiên yên lặng nhắm mắt tựa gười vào tường. Tiểu Bách làm ơn...đừng có chuyện gì...Trên đường tới anh phát hiện trên người cô có rất nhiều vết thương lẫn vết bầm tím, mặt mũi ngày càng tái đi. Còn có một vết đâm ở bụng, rất nhiều vết rách trên tay, gò má sưng đỏ...Cô rốt cuộc đã vượt qua như thế nào...khổ sở ra sao...
"Đừng lo lắng, cô ấy phúc lớn mạng lớn, không sao đâu" Minh Triết là người duy nhất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-mat-lanh-cuc-sung-vo-yeu/997687/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.