Bà Trần Di cũng bênh con gái. “Đúng vậy, Mộ gia đâu phải ai muốn tiếp cận cũng tiếp cận được đâu, nếu Mộ Dạ Bạch mà làm rể nhà ta thì sau này ông và Nam Kiêu đánh đông dẹp bắc chẳng phải sợ bố con thằng nào. Nam Kiêu nó đã đần độn bỏ Tần Tư Lam rồi, sau chuyện đấy tôi cứ tiếc hùi hụi ý. Giờ thì tốt rồi! Con gái chúng ta đúng là giỏi hơn thằng anh nó, bắt được con cá to hơn. Chúng ta nên mừng mới phải chứ!”
“Mừng cái gì mà mừng! Bà thì biết cái gì? Đừng có mở mồm ra là bảo tiếp cận nhà đó, tóm lại tôi không cho phép chúng nó qua lại nữa!”
“Ông lại bị chập dây thần kinh nào thế hả?” Bà Trần Di bực mình gắt lên.
“Bố, bố không thể không nói lý lẽ như vậy được!” Cảnh Dao ảo não nói.
“Bố không nói lý lẽ? Thằng bé đó nó không hề yêu con, lẽ nào con không có chút năng lực phán đoán phân tích vấn đề nào hay sao? Người nó yêu chính là Thiên Tầm, con đừng có mơ tưởng hão huyền nữa đi!”
Cảnh Dao cắn chặt môi, hằm hằm nhìn bố.
“Con biết ngay mà, trong mắt bố con không bằng Thiên Tầm! Nhưng anh ấy và Thiên Tầm đã chia tay rồi!
Bà Trần Di cũng cười lạnh, giọng châm biếm, mỉa mai: “Thứ gì của Cố Vân La mà ông ý chả cho là nhất, đến ngay cả đứa con gái do bà ta bị cưỡng bức sinh ra cũng bao người mê mệt.”
“Bà im mồm lại cho tôi! Trước mặt con cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-ly-hon-di/2251350/chuong-212-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.