“Vậy... giờ đã đỡ hơn chưa?” Giọng cô bất giác dịu hẳn đi.
Mộ Dạ Bạch rất muốn giơ tay ôm lấy cô vào lòng. Có cô ở bên, anh sẽ không còn cảm thấy đau như vậy nữa...
“Đỡ hơn nhiều rồi. Còn em thì sao? Đầu còn đau không?”
Cô lắc đầu: “Em vẫn ổn, sẽ không ngất nữa đâu.”
Sau đó cả hai người nhìn nhau không nói thêm gì. Cố Thiên Tầm mím môi, khẽ nói: “Vậy em... đi trước đây, em còn có việc.
Cố Thiên Tầm rời bước đi. Vai cô khẽ chạm qua vai anh, anh không kìm được nữa, vươn tay ra ôm lấy lưng cô. Cô bất giác giật mình, lần này không hề giãy giụa chút nào, cô vùi mặt vào vai anh.
Nhắm mắt lại, Cố Thiên Tầm tham lam hít lấy mùi đàn ông đặc trưng của anh và hơi ấm ngắn ngủi đó.
Thực ra...
Cô không hề muốn đi chút nào cả...
“Anh và cô ta không phải như những gì em đang tưởng đâu.” Mộ Dạ Bạch nói như đang giải thích.
Đôi mi cô khẽ rung lên.
Đôi tay buông thõng từ từ đưa lên, cô khó lòng khống chế bản thân, chỉ muốn được ôm lại anh, thế nhưng khi ngón tay chạm vào áo khoác ngoài của anh, cảm giác lành lạnh khiến cô sực tỉnh, cuối cùng cô dần hạ tay xuống.
................................
Đến khi Cố Thiên Tầm đến phòng cấp cứu thì đúng lúc chiếc rèm trong phòng cấp cứu được mở ra.
Trên người bà Cố Vân La bị cắm đủ các kim và dây được đẩy ra ngoài. Ông Cảnh Thanh Phong và Mộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-ly-hon-di/2251352/chuong-212.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.