Đăng ký cũng đăng ký rồi, thỏa thuận cũng ký rồi, Quý Lương ở một mình trong phòng không nhịn được móc sổ nhỏ ra xem lại, vậy là kết hôn rồi? Cậu nhớ hồi đó, hễ trong thôn có người kết hôn là sẽ làm mười mâm cỗ mời bà con bạn bè đến ăn, không ngờ quá trình kết hôn trong thành phố lại đơn giản như thế.
Trên giấy hôn thú có hai người, một người cao lớn tuấn tú mặt không cảm xúc, một người gầy gò yếu ớt ánh mắt mờ mịt, nhìn thế nào xem thế nào cũng chẳng giống bạn đời, thế mà lại được đặt cùng nhau, trước phông nền đỏ thẫm, vai trái dán cánh tay phải, chụp một bức ảnh tượng trưng cho quan hệ hôn nhân.
Quý Lương xem giấy hôn thú xong lại lấy mặt dây chuyền có khắc chữ "Hiên" trong túi ra, lật qua lật lại nhìn ngắm. Cậu đeo mặt dây chuyền này từ hồi nhỏ xíu, lúc đó chỉ nghĩ nó là một món đồ chơi, lớn lên rồi mới biết ý nghĩa của nó. Cậu cũng có đồ vật ý nghĩa, vừa hay hai người vẫn chưa mua nhẫn cưới, Quý Lương định cho chồng mình một chút bất ngờ.
Từ khi ăn cái lẩu kia, đôi khi Quý Lương sẽ xuống bếp làm ít món để ăn cùng Lý Đống, Trịnh Hiên thì luôn tuân theo nguyên tắc ăn uống lành mạnh của mình, luôn khinh thường rồi kén cá chọn canh với các món ăn.
Hôm nay Trịnh Hiên về sớm, vừa bước vào cửa đã ngửi thấy một mùi thơm ngào ngạt, bình thường hắn không nhìn thấy lúc Quý Lương nấu ăn nên khá bất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-luon-bi-va-mat/3031890/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.