Chương trước
Chương sau
Hạt giống ông nội gửi đã đến, Quý Lương ngâm mình trong vườn cả một buổi sáng, cũng không có tâm trạng làm cơm trưa.

Trịnh Hiên ngồi ở bàn ăn ngẩn ngơ ăn bít tết, ánh mắt luôn vô thức liếc ra ngoài cửa sổ.

"Hay là tôi ra kêu phu nhân vào?" Lý Đống chu đáo hỏi.

"Không cần." Trịnh Hiên thu hồi ánh mắt, lúc trước đã nói sau khi kết hôn hai người sẽ không can thiệp vào chuyện của nhau.

Hắn dùng hai ba miếng ăn hết đồ ăn, sau đó cầm khăn giấy lên lau miệng, rồi đưa cho Lý Đống một tấm thẻ: "Vợ của luật sư Từ thường xuyên tổ chức tụ họp trong hội quán, hôm qua cô ấy nhờ luật sư Từ đưa cho tôi một tấm thiệp mời, anh có thể mang Quý Lương đi xem."

"Vâng." Lý Đống nhận thiệp mời chế tác tinh xảo, mấy cuộc tụ họp kiểu này chỉ đơn là mấy omega đã kết hôn tụ lại cùng nhau cắm hoa, chăm sóc da, tán gẫu buôn chuyện.

Khi Quý Lương xử lý vườn rau nhỏ của mình xong, Trịnh Hiên đã vào phòng làm việc. Lý Đống thuật lại lời Trịnh Hiên nói, dò hỏi ý kiến Quý Lương. Quý Lương nghĩ đến mấy cô mấy dì thường xuyên tụ tập tám chuyện sau giờ cơm chiều trong xóm mình, không khỏi thấy hơi hoài niệm, thế là gật đầu nói được.

Hội quán được xây dựng ngay trong khu biệt thự, lúc Quý Lương đến mọi người đã tới đầy đủ, tổng cộng có năm phu nhân của các gia đình, dẫn đầu là một nữ omega, gương mặt rất xinh đẹp, giọng nói cũng rất dịu dàng: "Trịnh phu nhân, chào buổi chiều."

"Vị này chính là người mời cậu, chồng của cô ấy là luật sư cực kỳ nổi tiếng, anh ta có cả một đội ngũ luật sư hàng đầu, cũng là cố vấn pháp lý độc quyền trong công ty của tiên sinh." Lý Đống lặng lẽ thì thầm bên tai Quý Lương.

"Chào Từ phu nhân." Tuy rằng Quý Lương không biết chồng cô nổi tiếng cỡ nào, nhưng khí chất của người phụ nữ này làm cậu rất thích, vội vươn tay nắm tay cô, sau đó phát hiện tay người ta trơn mượt như mỡ, mềm mại không xương, hoàn toàn khác với bàn tay thô ráp đen sạm của người nhà nông như cậu. Có lẽ vì đối lập quá mãnh liệt, Quý Lương hiếm khi thấy hơi tự ti, bắt tay xong rồi lén giấu tay ra phía sau.



Lý Đống đứng bên cạnh cậu nhìn thấy hết thảy, bỗng nhiên thấy hơi hối hận vì đã đưa người đến nơi này. Phu nhân nhà anh ở nhà trồng rau là tốt rồi, chẳng cần phải ra ngoài xã giao, đều tại Trịnh Hiên làm chuyện dư thừa, người khác mời là bắt buộc phải tới à? Hắn ta không phải là cố ý đó chứ? Muốn phu nhân nhận thức sự chênh lệch giữa hai người rồi biết khó mà chủ động bỏ đi? Quản gia u ám thầm gán chủ nhân nhà mình với nham hiểm và đê tiện.

Ngay sau Từ phu nhân, vài người khác cũng sôi nổi đứng lên chào hỏi Quý Lương, chỉ là ánh mắt nhìn về phía Quý Lương khác nhau, có tò mò, có khinh thường, và cả ghen ghét.

"Sau này mọi người chính là hàng xóm, không cần khách sáo như thế, tôi tên Yến Uyển, cậu có thể kêu tôi là chị Uyển." Yến Uyển kéo Quý Lương ngồi xuống cạnh mình.

"Ừm... Vâng, tôi tên Quý Lương, mọi người cũng có thể gọi tôi là Tiểu Quý."

Trừ Yến Uyển ra, các phu nhân còn lại gồm hai nam hai nữ, sau khi giới thiệu tên họ xong cũng ngồi xuống theo.

Hoạt động buổi chiều là cắm hoa —— đây chỉ là thứ yếu, hoạt động chủ yếu vẫn là tám chuyện, mà Quý Lương là người mới, tự nhiên trở thành trung tâm đề tài.

Nam omega số 1 - Đinh Viễn luôn bóng gió hỏi thăm bối cảnh gia đình Quý Lương, nữ omega số 2 - Viên Thi Vân thì cứ làm như vô tình chuyển đề tài lên người Trịnh Hiên. Bạn học Tiểu Quý lần đầu tiên tiếp xúc với nghệ thuật cắm hoa, cảm thấy vô cùng mới mẻ, một lòng một dạ học hỏi, nghe người khác dò hỏi cũng chỉ đáp đại hai câu, sau đó lại quay đầu hỏi Yến Uyển: "Chị Uyển, cành này được chưa?"

"Cắt thêm tí nữa là được."

"Ồ ồ!"

Đinh Viễn: "......"

Viên Thi Vân: "......"

Hai người nghiến răng âm thầm liếc nhau, sau đó lập tức hiểu ý nở nụ cười: "Ầy, ngồi lâu quá, vai cứng hết cả rồi."

"Đúng đó, vẫn nên hoạt động một chút, hay là chúng ta đưa Tiểu Quý đi dạo xung quanh, làm quen một chút đi!"

"Được đó được đó!"

Hai người kẻ xướng người họa, không đợi Quý Lương nói gì đã một trái một phải mà kéo cậu đi.



Đinh Viễn ghen ghét Quý Lương có thể gả vào nhà họ Trịnh, Viên Thi Vân lại ghen ghét Quý Lương có thể gả cho Trịnh Hiên. Dù xét phương diện nào đi nữa thì omega này cũng không bì được với bọn họ, vậy mà lại may mắn như vậy, thế là hai người không hẹn mà cùng nảy sinh ý tưởng muốn giáo huấn Quý Lương một phen.

Khi đưa Quý Lương đi ngang qua khu nước sâu của bể bơi trong hội quán, Viên Thi Vân cố ý vờ trượt chân để kéo Quý Lương xuống, nhưng Quý Lương bỗng nhiên phát hiện dây giày bị lỏng nên ngồi xổm xuống cột dây giày, Lý Đống đi phía sau ba người định lên tiếng nhắc nhở rồi lại vờ như chưa thấy gì, giây tiếp theo, Viên Thi Vân chật vật rơi xuống nước.

Quý Lương bị nước té lên mặt, khi nhìn thấy Viên Thi Vân vùng vẫy trong nước, cậu không hề nghĩ ngợi mà nhảy xuống cứu người, lúc này Lý Đống mới bắt đầu kêu người tới.

Vì sống ở vùng sông nước từ nhỏ nên Quý Lương bơi rất tốt, nhẹ nhàng ghìm Viên Thi Vân đang giãy giụa lại kéo người tới cạnh bể, sau đó phối hợp với nhân viên cứu hộ đưa cô lên bờ, còn Đinh Viễn thì đã bị dọa sợ mất mật từ lâu.

Viên Thi Vân nôn ra mấy ngụm nước xong mới cảm thấy sợ hãi, thoắt cái nước mắt giàn giụa, khóc lóc trông vô cùng đáng thương.

"Cô không sao chứ?" Quý Lương hất tóc mái bị ướt ra sau, lộ ra cái trán trơn bóng, nhìn cô với ánh mắt quan tâm.

Viên Thi Vân đỏ mắt lắc đầu.

"Không sao là tốt rồi." Quý Lương nở nụ cười, hai cái lúm đồng tiền xuất hiện, cậu nhận lấy khăn tắm Lý Đống đang định khoác lên người mình khoác lên cho Viên Thi Vân: "Cẩn thận cảm lạnh."

Lúc này Viên Thi Vân mới nhận ra tuy rằng Quý Lương không kiều quý như đám omega bọn họ, nhưng gương mặt vẫn rất dễ nhìn, kết hợp với làn da ngăm đen lại có cảm giác rất khác.

"Cảm ơn cậu." Cô cúi đầu nhỏ giọng nói.

Buổi tụ họp của các phu nhân cũng vì vậy mà kết thúc. Trước khi đi, vì vẫn lo lắng cho Viên Thi Vân nên Quý Lương còn trao đổi phương thức liên lạc với Yến Uyển.

Vừa đến nhà, Trịnh Hiên lập tức phát hiện Quý Lương đã thay quần áo, tóc cũng ươn ướt, lập tức lạnh mặt nói: "Xảy ra chuyện gì?"

"Có người rơi vào bể bơi, em xuống cứu người." Quý Lương tóm gọn câu chuyện, lại vì ngửi được mùi bạc hà nên hắt xì mấy cái, cậu biết đây là pheromone của Trịnh Hiên, cậu đã từng ngửi thấy vào lần đầu tiên gặp mặt rồi.

Trịnh Hiên thu pheromone lại, trong lòng có chút phiền muộn, vốn dĩ vì thấy tên nhóc này thích chơi với hoa cỏ nên hắn mới nhận thư mời của người khác, hắn cảm thấy để Quý Lương giao lưu thảo luận nghệ thuật cắm hoa với các omega khác tốt hơn nhiều so với việc cứ ru rú một mình trong nhà, ai ngờ mới lần đầu tiên đã xảy ra chuyện.

"Nếu cậu không thích thì lần sau đừng đi nữa."



"Em thích mà, hôm nay chị Uyển còn khen em có khiếu đó, đúng rồi, hoa tôi cắm đâu rồi?" Quý Lương quay đầu hỏi Lý Đống.

"Để quên trên xe, tôi đi lấy." Lý Đống xoay người xuống gara lấy hoa cho Quý Lương.

Quý Lương cầm một rổ hoa nhỏ đến trước mặt Trịnh Hiên: "Thế nào? Đẹp không?"

"... Cũng được." Trịnh Hiên cũng cho một đánh giá khách quan.

"Đặt nó ở đâu bây giờ?" Quý Lương vuốt cằm suy tư.

"Phòng làm việc của tiên sinh rất thích hợp." Lý Đống cảm thấy mình quả thật là một thần trợ công xinh đẹp.

"Tôi không được vào phòng làm việc của anh ấy." Quý Lương thuận miệng đáp một câu, cuối cùng quyết định đặt nó trong phòng mình.

Trịnh Hiên: "......"

Lý Đống đi đến bên cạnh Trịnh Hiên, lắc đầu nhìn bóng dáng Quý Lương lên lầu, thở dài ngao ngán.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.