Quý Lương ở biệt thự mấy ngày, sau khi thân thiết với Lý Đống, cuối cùng cậu cũng không nhịn được mà xuống tay với sân vườn mơ ước đã lâu.
"Cậu muốn trồng cây?" Lý Đống hơi kinh ngạc.
"Tôi thấy nhà mình còn rất nhiều đất trống, cứ để vậy không dùng không phải lãng phí quá sao?" Hồi còn ở quê, hơn nửa thời gian của Quý Lương là dành cho việc trồng rau, rau dưa trong nhà cơ bản đều là tự trồng, lúc muốn là có ăn ngay, vừa tươi vừa tiện.
"Cái này tôi phải hỏi lại tiên sinh."
"Đúng rồi đúng rồi."
Trịnh Hiên vất vả hoàn thành xong mớ công việc trên đầu, đang hưởng thụ kỳ nghỉ khó mà có được, không muốn bị mấy việc nhỏ này quấy rầy tí nào, Lý Đống chưa nói xong đã bị xua tay đuổi đi, còn chuyện sau này Trịnh Hiên giận dữ thế nào khi nhìn thấy mấy thứ trong sân vườn thì để nói sau.
Lý Đống cho rằng phu nhân tổng tài tương lai chỉ muốn trồng mấy loại hoa cỏ thôi, cho đến khi anh thấy Quý Lương mang từ trong phòng bếp ra một chậu hành lá, gừng và tỏi, lập tức một dự cảm cực kỳ xấu nổi lên trong lòng.
"Cậu Quý, cậu...." Có thể nói ánh mắt Lý Đống bây giờ như đang hoảng sợ.
"Ở đây không có hạt giống rau dưa nào khác, lát nữa tôi sẽ nói ông nội gửi một ít sang đây, hôm nay trồng mấy cái này trước đi!" Quý Lương vô cùng phấn khích, cũng không đợi Lý Đống nói gì đã tự khiêng chậu lớn đi ra sân vườn.
Lý Đống rút khăn tay ra chấm khóe mắt, lần này tiên sinh thật sự sẽ sa thải anh sao?
Khi Quý Lương đang hăng hái ngoài sân, một vị khách không mời mà đến đã đến làm gián đoạn kỳ nghỉ của Trịnh Hiên.
"Anh ~ Hiên ~ ơi ~ khi nào chúng ta kết hôn thế?" Bạch Tập Đồng ôm cánh tay Trịnh Hiên làm nũng, pheromone vị mật đào phóng ra quấn quanh người Trịnh Hiên, ngọt ngào mờ ám.
"Người ta nhớ anh mà ~ đến gặp anh cũng không được sao?" Bạch Tập Đồng là con út nhà họ Bạch, lại là omega, được cưng chiều là chuyện không phải bàn, không có thứ nào cậu muốn mà không chiếm được cả, điều duy nhất khiến người trong nhà đau đầu chính là cậu cứ đòi gả cho Trịnh Hiên, không phải hắn là không gả, khổ nỗi Trịnh Hiên lại hoàn toàn không có cảm giác gì với cậu.
"Gặp xong, cậu có thể đi rồi."
"Em không đi, ông nội Trịnh cũng đã đồng ý hôn sự của chúng ta rồi." Bạch Tập Đồng không biết móc sổ hộ khẩu với chứng minh thư từ đâu ra, nói: "Chúng ta đi đăng ký đi!"
Lời này bị Lý Đống đi theo sau Trịnh Hiên nghe thấy, anh kinh ngạc nâng mắt, dù tổng tài có tiền đi chăng nữa thì cũng không thể cưới nhiều vợ chứ?
Cậu chủ nhỏ ngỗ ngược cứng đầu có chỗ dựa và đồ nhà quê thật thà chất phác, cuối cùng nên chọn ai làm vợ đây? Chỉ trong vài giây ngắn ngủi mà suy nghĩ trong lòng Trịnh Hiên đã biến hoá 180 độ: "Tôi không thể kết hôn với cậu."
"Tại sao chứ?"
"Bởi vì tôi có hôn phu rồi, tôi muốn kết hôn với cậu ấy."
Quý Lương mang đôi tay đầy bùn từ sân vườn trở lại phòng khách, vừa lúc nghe thấy Trịnh Hiên nói câu này, thân là hôn phu trong lời Trịnh Hiên nói, cậu cảm thấy mình cần phải đáp lại: "Không phải anh nói sẽ không kết hôn với em sao?"
Trịnh Hiên: "......"
Lý Đống: "......"
Bạch Tập Đồng: "......"
Phòng khách rơi vào khoảng lặng kỳ dị.
"Cậu ta là hôn phu của anh?" Bạch Tập Đồng kinh ngạc chỉ tay vào Quý Lương hỏi.
"Không sai, cậu ấy chính là hôn phu của tôi, chiều nay chúng tôi sẽ đi đăng ký." Trịnh Hiên chọn làm lơ câu nói của Quý Lương, bước đến trước mặt Quý Lương choàng tay ôm cổ cậu, ngay lập tức mùi hành gừng tỏi hỗn hợp xộc vào mũi hắn, hắn cúi xuống ngửi một cái, xác nhận nơi phát ra mùi này đúng là omega trong ngực mình, tức khắc hai mắt tối sầm, đừng nói với hắn mùi này là pheromone của Quý Lương đó nhé!
Bạch Tập Đồng đi theo lên phía trước hiển nhiên cũng ngửi được, nhưng cậu ta không có hoạt động tâm lý phong phú như Trịnh Hiên, lập tức nói: "Cậu ta nhìn xấu còn chưa tính, vậy mà pheromone còn khó ngửi như thế, cái mùi quái gì mà lạ vậy? Hôi muốn chết! Rốt anh xem trọng cậu ta ở điểm nào?"
"Hôi?" Quý Lương nghi hoặc nâng lên tay mình lên ngửi, cậu vừa mới hái hành tỏi ở vườn, đúng thật là tay hơi mùi: "Đây chỉ là mùi trên tay tôi, không phải pheromone của tôi, không tin anh ngửi thử xem."
Cậu chủ nhỏ xưa nay kén ăn chưa bao giờ ăn mấy gia vị này, càng đừng nói là tiếp xúc gần như thế, suýt nữa bị mùi trên tay Quý Lương làm sặc, đôi mắt đỏ lên, hoảng sợ lùi về sau: "Cái đồ nhà quê này! Dám mưu hại bổn thiếu gia! Tôi sẽ không bỏ qua cho cậu đâu!"
"Được rồi Tiểu Đồng, đừng làm loạn, sau này Quý Lương cũng coi như là chị dâu cậu, tôn trọng cậu ấy chút đi." Sau khi xác nhận mùi lạ kia không phải pheromone của Quý Lương, tim Trịnh Hiên lập tức quay về vị trí, trong đầu đang tính toán xem nên soạn thỏa thuận trước hôn nhân thế nào.
"Anh Hiên, anh thà cưới loại nhà quê này chứ cũng không muốn cưới em?" Bạch Tập Đồng nghĩ chắc chắn đầu Trịnh Hiên đã bị lừa đá rồi.
"Tôi và Quý Lương có hôn ước đàng hoàng, cậu đừng bám lấy tôi nữa."
"Trịnh Hiên, anh sẽ hối hận!" Bạch Tập Đồng buông một lời tàn nhẫn rồi khóc lóc tông cửa xông ra ngoài.
Lý Đống: "Tiên sinh, ngài cần đặt trước lối VIP ở cơ quan đăng ký kết hôn không?"
"Kêu trợ lý Dương đến đây ngay, trước tiên làm một bản thỏa thuận trước hôn nhân đã."
"Vâng."
Trịnh Hiên bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề rất nghiêm trọng: "Rốt cuộc pheromone của cậu có mùi gì?" Sau khi trưởng thành, trừ khi chủ động phóng ra hoặc là cảm xúc dao động lớn thì pheromone sẽ không tự tiết ra ngoài, muốn ngửi thì cũng phải ghé sát mũi vào mới ngửi được —— Người bình thường không ai đi xác nhận pheromone của người khác như thế, cho nên dù ở chung một nhà nhưng Trịnh Hiên lại hoàn toàn không biết pheromone của cậu có mùi gì.
Quý Lương không trả lời, rất nhanh sau đó, Trịnh Hiên ngửi thấy mùi ngòn ngọt của sữa bò, sắc mặt tức khắc trở nên quái lạ. Mùi này hoàn toàn không hợp với người trước mắt một chút nào!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]