Nặc Tiểu Ưu theo chân Nặc Vân Quang và Dư Miên đến sân bay, chuẩn bị lên đường cất cánh trở về quê hương thân yêu sau một tháng không gặp lại. 
Mặc dù cha mẹ cô từ sau khi nhẫn nhịn giữ lại cuộc hôn nhân không còn xúc cảm này thì cả hai một ngày nói chuyện với nhau số câu chỉ được đếm bằng đầu ngón tay. Nhưng hễ cần nhớ đến những lời bác quản gia từng ôm cô vào lòng mách bảo, Nặc Tiểu Ưu thà nhắm mắt làm ngơ còn hơn. 
Ít nhất cô biết tại thời điểm này, họ còn vì cô mà làm rất nhiều điều.. 
Nặc Vân Quang và Dư Miên xem nhau như hai người xa lạ, đến độ đi trên cùng một chuyến bay nhưng chỗ ngồi của hai người hoàn toàn không cùng một nơi, còn ngồi khá xa nhau. 
Nặc Tiểu Ưu chỉ có thể lựa chọn một trong hai người họ. Tất nhiên cô sẽ luôn chọn ngồi cạnh mẹ. Có điều con người Nặc Vân Quang quá cao tay, lúc đặt vé không biết làm thế nào mà ông đã nhanh nhảu đổi chỗ ngồi của Nặc Tiểu Ưu từ bên cạnh Dư Miên trở thành bên cạnh mình. 
Dư Miên khi được nhân viên nhắc nhở lại vị trí ngồi, cuối cùng mới nhận ra sự khác lạ. Tay cầm chiếc vé của bà vò nhàu ngay dòng chữ điền số ghế an toạ của Nặc Tiểu Ưu. 
Nghiến răng tức giận, bà quát vào mặt ông: “Ông làm cái gì thế hả?! Rõ ràng con đã muốn ngồi cạnh tôi, ông như vậy là ép buộc người ta quá đó!” 
Chỉ trong một chốc mà đã có cả dàn người đi ngang qua 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-lua-nguoi-phu-nhan-lam-sao-chay-thoat/1300408/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.