Sự đau đớn thê lương tràn ngập đến tận nơi. Xung quanh chỉ toàn nghe thấy tiếng kêu rên thảm thiết của những hành khách xấu số. 
Nặc Vân Quang chậm rãi hé mắt, toàn thân ông đau nhức một cảm giác tê dại. Xoa bóp đầu ngồi dậy, ông thấy mình đang nằm trên một bãi cát trắng nay đã bị thiêu cháy thành những mảng đen tuyền. 
Nhưng không lâu sau ông đã nhận ra có điều gì không đúng. Ông quay mặt qua trái rồi lại quay sang phải, tay ông run run khẽ giơ lên không trung, giọng khản đặc: “Con.. con gái. Nặc Tiểu Ưu? Con đâu rồi?” 
Bên cạnh ông nằm lê lết trên mặt đất toàn những con người xa lạ, mải miết la than tìm gia đình của họ. Điều này càng thôi thúc câu hỏi Nặc Tiểu Ưu đang ở chốn nào trong đầu Nặc Vân Quang. Bỏ qua sự khó chịu truyền đến từng thớ thịt, ông đứng loạng choạng đi khắp nơi tìm Nặc Tiểu Ưu. 
Không ngừng hét lên: “Nặc Tiểu Ưu! Nặc Tiểu Ưu, con ở đâu?! Nặc Tiểu Ưu!” 
Bất ngờ ông nhìn thấy một bóng hình bé nhỏ, gầy gầy đang cố gắng ưỡn người trở dậy. Cảm giác mừng rỡ nhen nhói trong tim Nặc Vân Quang. Ông chạy ngay đến nắm lấy thân thể yếu ớt kia: “Nặc Tiểu Ưu, con không sao chứ?” 
Nhưng đôi mắt ông chợt thoáng qua nét đượm buồn lẫn hụt hẫng. Một người đàn ông khác nhanh chóng chạy đến, ông ta ôm lấy cô bé đó, liên tục xoa xoa khóc lóc gọi tên con mình. 
Nặc Vân Quang trơ mắt nhìn cha con họ đoàn tụ. Ông quay đi tiếp tục tìm kiếm bóng dáng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-lua-nguoi-phu-nhan-lam-sao-chay-thoat/1300409/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.