Nặc Vân Quang mặc dù ít nhiều từ khi đi công tác về đã có dấu hiệu chán ghét Dư Miên. Nhưng đối với đứa con gái như Nặc Tiểu Ưu, làm sao ông có thể nhẫn tâm vứt bỏ đi tình cảm của một người cha bấy lâu nay được? 
Ông thấy Nặc Tiểu Ưu mà chết lặng. Đôi chân ông bủn rủn nhấc lên, chỉ muốn đến cạnh Nặc Tiểu Ưu giải thích cho cô nghe. Dẫu trên thực tế chẳng có lời ngụy biện nào che đậy được vết tay in đỏ trên đôi má của bà Dư Miên cả. 
Nặc Tiểu Ưu lắc đầu với ông, nhìn ông, sự thất vọng bủa vây ngập đáy mắt cô khiến nó đục ngầu một màu xám tro. 
“Cha à, con không muốn mẹ bị đánh. Con cũng không muốn cha đánh con đâu!” 
Giọng nói vang lên khàn khàn của Nặc Tiểu Ưu giống như chầm chậm kí sinh trên cơ thể Nặc Vân Quang. Cô nói đến đâu khiến ông đớn đau đến đấy. Ông bất lực, nếu cô đã chứng kiến hết từ đầu đến cuối, ông nên nói gì cho cô hiểu đây? Lẽ nào ông lại nói cô con gái nhỏ này hãy hiểu cho mối quan hệ ám muội bên ngoài của ông? 
Cả gian phòng trở nên tĩnh lặng. Ba người đưa mắt nhìn nhau. 
Cuối cùng, cô thốt lên: “Cha. Nếu người muốn, hãy ly hôn với mẹ đi.” 
Nặc Tiểu Ưu chắc chắn bản thân không muốn trở thành cô con gái bị dán lên người cái danh “cha mẹ ly dị” như những bạn đồng trang lứa có tình cảnh tương tự khác. Cô yêu thương mẹ, yêu thương cha, yêu thương tổ ấm ngày đêm tràn trề tiếng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-lua-nguoi-phu-nhan-lam-sao-chay-thoat/1300407/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.