Nhất Ngôn chết lặng, anh thật sự không dám đánh cược mạng sống của Kim Kỳ với một người đang mất bình tĩnh như Mỹ Ngọc. Trái tim anh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, không biết làm thế nào để có thể làm hài lòng cả hai bên. Cố gắng để bản thân không kích động, anh thở ra một hơi nặng nề, bước về phía cô ta, trầm mặc hỏi.
"Rốt cuộc cô muốn gì mới chịu thả cô ấy ra?"
Triệu Mỹ Ngọc nhếch môi, đi đến nhìn anh thật gần, còn đưa tay chạm vào đường nét trên khuôn mặt anh, dù cho anh có quay đi nơi khác. Cô ta bắt đầu đưa ra điều kiện.
"Gọi cho cô ta! Chỉ cần anh nói chia tay mà cô ta đồng ý, thì tôi sẽ thả!"
Chia tay? Trong mắt của Kim Kỳ, mình chưa hẳn gì đã là người mà cô ấy yêu? Vậy thì có nên gọi là tình yêu không, hay chỉ là sự đơn phương của mình mà thôi? Nếu vậy, khi mình nói chia tay, chẳng phải cô ấy sẽ dễ dàng đồng ý sao? Vậy thì tốt quá rồi, Triệu Mỹ Ngọc sẽ buông tha cho cô ấy. Nhưng mà... đó lại là thứ... mà mình không muốn nghe nhất. Ha! Ông trời, đúng thật là biết trêu đùa con người.
Nhất Ngôn im lặng một lúc lâu, sau cùng vẫn quyết định gọi điện thoại cho Kim Kỳ, còn mở loa ngoài để Triệu Mỹ Ngọc nghe thật rõ. Lúc này, cô ở bên trong đã tìm được một dây sắt nhỏ, cố gắng dùng sức để cậy khoá cửa. Cậy đến nỗi đỏ cả hai tay, cuối cùng cũng thành công chạy ra khỏi đó. Nhưng phía
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-lanh-lung-muon-cuoi-toi/360160/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.