Mạc Gia Uyên cô vì mất máu mà ngất, cộng thêm việc trên người có quá nhiều vết thương. Cô được đưa về phòng hồi sức Tần Gia Hào một bước cũng không rời khỏi cô, anh rất sợ, sợ sẽ mất đi cô thêm lần nữa, với anh một lần là quá đủ rồi.
Anh nhìn cô tay truyền dịch, trên gương mặt nhỏ có vết bầm trong lòng liền cảm thấy khó chịu, bảo bối của anh vì anh mà khổ sở thế này, anh thật sự không muốn để cô chịu bất cứ tổn thương nào nữa.
Tần Gia Hào trên đầu là băng gạt trắng, trên người là bộ đồ bệnh nhân, anh ngồi cạnh giường bệnh của cô, ánh mắt dịu dàng nhìn người con gái đang ngủ rất ngon.
“ Bảo bối nhỏ! Xin lỗi em, để em chịu khổ rồi ”.
Anh hôn lên đôi mắt xinh đẹp của Mạc Gia Uyên.
Ngón tay cô khẽ động đậy, mi mắt khó khăn mở ta chậm chạp tiếp nhận ánh sáng, cô nhìn anh, anh nhìn cô, bốn mắt nhìn nhau. Mạc Gia Uyên nhìn anh cô chỉ khẽ mỉm cười.
Cô nhìn thấy Tần Gia Hào im lặng không nói, nước mắt rơi ra, cô thật sự muốn bật cười. Mạc Gia Uyên nhẹ nhàn vươn cánh tay muốn chạm vào anh liền bị anh nắm lấy hôn lên.
Tần Gia Hào lên tiếng đầy dịu dàng “ Bảo bối nhỏ! Sau này không cho em rời xa anh nửa bước, không cho em một mình chịu khổ, em không cần đi làm anh sẽ nuôi em, em không được để bản thân bị thương nữa biết không? Nếu không anh nhất định sẽ đánh đòn em ” .
“ Tần Lão Đại!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-lanh-lung-khong-nhan-ra-toi/1840303/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.