Tần Gia Hào mang cô về căn biệt thự mới, Mạc Gia Uyên bảo không thích ở biệt thự chính lúc trước vì nơi đó là nơi cô chịu tổn thương, anh liền cho người bán đi căn biệt thự mua lại căn khác to gấp 2 lần.
“ Bảo bối! Em thật sự bỏ đói anh sao? ” Tần Gia Hào nhìn cô thông thả trên giường đọc sách mặt kệ anh có than vãn cầu xin.
Mạc Gia Uyên ngẩn đầu nhìn anh cô lười nhác lên tiếng “ Chẳng phải hôm nào em cũng nấu cơm đợi anh về sao? Sao lại nói em bỏ đói anh ” cô hiểu ý anh, nhưng cô không muốn chiều theo ý của anh.
Tần Gia Hào không nói được nữa, anh bây giờ thậm chí còn phải làm công cho cô làm sao dám cãi cô chứ. Anh im lặng đi sang thư phòng, anh sợ nhìn cô nữa anh lại không kiềm chế được mà ăn cô mất.
Cô nhìn anh thất vọng rời đi, không dám cãi lời cô, chuyện cô không thích anh sẽ không làm.
Đến tận nửa đêm Mạc Gia Uyên ngủ quên lờ mờ mở mắt, bên cạnh cô trống không. Gia Hào chưa về phòng ngủ sao? Cô có chút tuổi thân vì thức giấc không có anh.
Mạc Gia Uyên dụi dụi mắt bước chân trần xuống tìm anh. Tần Gia Hào lúc này xem ra đang ở thư phong rồi, cô với vẻ mặt ngáy ngủ đi sang tìm anh.
Cánh tay mở cửa phòng ra. Tần Gia Hào đang làm việc nghe tiếng động liền quay đầu lại nhìn, nhìn thấy gương mặt ngáy ngủ của cô liền chợt nhớ ra đã khuya vậy rồi. Anh vừa đứng dậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-lanh-lung-khong-nhan-ra-toi/1840304/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.