Mạc Gia Uyên đứng trước cánh cửa của phòng cấp cứu, cô không còn giữ được tỉnh táo, cũng không biết chấp nhận mọi chuyện thế nào. Tần Gia Hào không rõ sống chết, người bạn của cô tưởng chừng không bao giờ gặp lại, lại một lòng âm thầm bảo vệ cô.
Cô cảm thấy moin chuyện thật sự đi quá xa rồi, cô không biết làm thế nào cả, ánh mắt cô rơi trên cánh cửa phòng cấp cứu, Dư Nhất Minh và Từ Hàn Vũ chỉ biết lặng lẽ nhìn cô, dù bọn họ không còn thích cô nữa, nhưng không nhẫn tâm nhìn cô khổ sở thế này.
“ Gia Uyên! Không sao cậu ấy sẽ không sao đâu ” Dư Nhất Minh cố gắng an ủi cô.
Mạc Gia Uyên ánh mắt vô hồn nhìn Dư Nhất Minh, đúng rồi Gia Hào nhất định sẽ không sao đâu, anh ấy nói sẽ để cô làm Tần Phu Nhân mà anh ấy sẽ không nhẫn tâm để cô lại đâu.
Cánh cửa phòng cấp cứu mở ra, cô đứng bật dậy gạt hẳng Dư Nhất Minh sang một bên vội chạy lại cầm lấy tay bác sĩ gấp gáp hỏi.
“ Anh ấy... Anh ấy sao rồi? ” Giọng cô nghẹn ngào như sắp khóc đến nơi rồi.
Vị bác sĩ kia lắc đầu, ông ta còn chưa kịp nói nữa cô đã bàng hoàng buông tay ông ta chạy thẳng vào bên trong phòng cấp cứu.
“ Gia Uyên! ” Từ Hàn Vũ nhìn thấy cô kích động liền muốn ngăn lại.
Nhưng cô lúc này chẳng nghe được gì nữa rồi, cô như chết trân nhìn Tần Gia Hào sắc mặt trắng bệch, Mạc Gia Uyên không tin vào những thứ trước mắt.
Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-lanh-lung-khong-nhan-ra-toi/1840302/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.