Sáng hôm sau, ánh nắng rọi vào mắt Khả Băng làm cô chợt tỉnh giấc, quay sang bên cạnh thì thấy Thành Duệ nắm tay cô và đang ngủ gục bên cạnh giường. Bất giác mặt cô bỗng đỏ lên.
- Cô tỉnh rồi à.
- Sao.. Sao anh lại ở đây ?
- Tôi đưa cô về đây, sau đó ngủ quên thôi, tôi giúp cô xin nghỉ rồi, cô ở đây nghỉ ngơi đi.
- Không, hôm nay tôi có bài kiểm tra, anh buông tôi ra đi..
- Không, vết thương cô nặng lắm, cô phải ở đây.
- Khoan đã, Tiểu Nguyệt đâu rồi ?
- Cô ấy dậy từ sớm rồi, chắc đã đến trường.
- ...
- Này ?
- A, có con gì ở đằng kia kìa.
- Đâu ?
Sau khi Thành Duệ quay đi thì cô nhảy phốc khỏi giường, chỉ xíu nữa thôi là cô đã ngã rồi.
- Này, cô...
- Hôm nay bài kiểm tra rất quan trọng, có chuyện gì nói sau, tôi đi đây, tôi chưa chết được đâu, anh đừng lo.
- Con nhóc này...
- Hộc.. Hộc.. mệt quá, xíu nữa là muộn rồi.
- Tiểu Băng, sao cậu đến đây.
- Hôm nay có bài kiểm tra, tớ không nghỉ được.
- Trời, sức khỏe mới quan trọng chứ.
- Tớ không sao đâu.
- Được rồi, đi vào lớp thôi.
- Ừ.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, nhưng vừa vào lớp thì đã có người gây sự.
- Này, là mày hôm qua đã làm người tao toàn vết thương. Mày định xin lỗi tao như thế nào đây ?
- Cô là tiểu thư, ai dám đụng chạm cô chứ.
- Thế mày giải thích những vết thương trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-lanh-lung-cung-chieu-co-vo-dac-biet/831770/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.