Thành Duệ hối hả ôm Khả Băng về Hàn Sát, chẳng hiểu sao lúc này cậu lại đâu đến thế, cảm giác như mình vừa mất đi một thứ gì đó rất quan trọng.
" Khả Băng, cô nhất định không được chết ".
Sau một hồi tại Hàn Sát, Phong Lãnh đã bước ra từ cánh cửa phòng y tế, vẻ mặt căng thẳng.
- Bố ơi, cô ấy sao rồi ?
- Hiện tại vẫn ổn, nhưng vết thương khá nặng, con bé sẽ ngủ qua đêm nay mới tỉnh dậy.
- Vâng ạ...
- Con về nghỉ ngơi đi, mai ở công ty có cuộc họp quan trọng đấy.
- Vâng, khi nào có tin tức gì nhớ báo con nhé.
- Được rồi.
4 giờ chiều tại công ty Hàn Thị.
- Chủ tịch, tôi đã trình bày xong rồi, ngài có ý kiến gì chứ ?
- ...
- Chủ tịch ?
- Sa...Sao ?
- Tôi trình bày xong rồi, ngài có ý kiến chứ ?
Vẻ mặt của tất cả nhân viên đều tỏ vẻ lo lắng, mọi hôm chủ tịch lạnh lùng, rất nghiêm ngặt trong chuyện tài liệu, người chuẩn bị tốt lắm cũng phải làm lại 1-2 lần. Mọi người đều căng thẳng đón chờ lời nói từ miệng của Chủ tịch...
Đúng lúc ấy tiếng chuông điện thoại cất lên, là của ai chứ, đây là điều cấm kị trong giờ họp mà ?
Thành Duệ nhấc máy lên rồi nhìn, quay qua bảo với những người có mặt ở phòng họp :
- Được rồi, ý kiến khá tốt, cứ áp dụng, tan họp.
Mọi người trong phòng họp dù bất ngờ nhưng có vẻ khá vui với lời nói ấy.
- Con nghe đây ạ.
- Khả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-lanh-lung-cung-chieu-co-vo-dac-biet/831769/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.