Giai Nghiêm tìm mãi không thấy thì cũng bất lực quay lại mà an ủi Thiên Tịch. Quay sang thì cô bỗng thấy gì đó bèn tránh đi. Một bàn tay to lớn ấm áp đặt nhẹ xuống đầu Thiên Tịch mà xoa.
- Em làm mất thứ gì ? Sao lại giấu anh mà đi tìm như thế này ?
Giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên tai của Thiên Tịch, cô ngước lên.
- Em... em lại làm mất sợi dây chuyền mà anh tặng rồi... em cố gắng tìm nhưng không thấy... em xin lỗi...
- Được rồi, không sao mà. Em đừng khóc.
Giai Nghiêm đang đứng đằng kia với Thiên Phong. Anh cũng đang hỏi chuyện với cô. Cô cũng không giấu gì mà kể hết tất cả.
- Anh... đã đánh anh ấy đúng không ?
- Anh xin lỗi, là anh mất kiểm soát.
- Không sao đâu, miễn là mọi chuyện ổn rồi. Nhưng em bây giờ đang suy nghĩ đây, sợi dây chuyền không thể tự biến mất được, chắc chắn là có ai đó đã lấy.
- Anh sẽ điều tra xem. Chắc hẳn Tịch Nhi rất quý sợi dây đó nhỉ.
- Vâng ạ, em nghĩ vậy.
Ở đằng kia Thiên Tịch cũng nhận ra mặt của Cảnh Mộc bị thương mà không ngừng dò xét lí do. Anh thì không muốn nói nên liên tục tránh né.
- Thôi nào, anh chỉ vô ý tông vào tường thôi, không có ai dám đánh anh đâu.
- Nhưng rõ ràng vết này là vết đánh mà. Anh giấu em làm gì chứ. Em đâu phải người ngoài đâu, anh không còn thương em sao ?
Nói bình thường Cảnh Mộc không chịu nghe, Thiên Tịch đành phải giả vờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-lanh-lung-cung-chieu-co-vo-dac-biet-phan-2/831685/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.