Cảnh Mộc tự ngồi trên băng ghế ngoài phòng trách móc bản thân mình. Anh để ba mẹ mình vào thăm Giai Nghiêm, còn mình lại không dám vào. Lát sau dưới sự động viên của Tử Hạ và Thành Duệ anh cũng chậm chạp bước vào. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn kia không hề có động tĩnh, tim anh nhói đau.
Ngồi trò chuyện với Gai Nghiêm một lúc thì anh sang thăm Thiên Tịch. Ba mẹ và anh hai cô cũng về, giao lại cho Cảnh Mộc.
Hơn 5 phút sau thì Thiên Tịch tỉnh lại. Cô nhìn người trước mặt, lòng chợt nhớ ra gì đó rồi mở miệng hỏi anh.
- Nghiêm Nhi, em ấy sao rồi ?
- Hiện tại đã ổn, nhưng... em ấy có thể sẽ không tỉnh lại...
- Tại sao lại như vậy chứ ? Rõ ràng em đã không sao, em ấy sao lại...
- Anh không biết, có lẽ là em ấy còn giận anh...
- Em muốn sang thăm em ấy.
- Nhưng mà em vừa tỉnh lại.
- Không sao, đi thôi.
Cảnh Mộc đành dìu Thiên Tịch sang phòng bên cạnh, để cô ngồi xuống chiếc ghế lúc nãy. Thiên Tịch nắm lấy tay Giai Nghiêm.
- Nghiêm Nhi, anh hai em đã biết lỗi của mình rồi. Em tỉnh lại thì muốn gì anh ấy cũng chiều em, được không ? Mau tỉnh lại nhé.
Cảnh Mộc đứng đó nghe Thiên Tịch tâm sự với cô em gái mình. Lát sau thì tới giờ thay băng nên anh đưa cô về phòng.
- Anh nói xem, mất bao lâu em ấy sẽ tỉnh lại ?
- Anh có hỏi bác sĩ. Có thể là vài ngày, vài tuần, vài tháng hay vài năm, thậm chí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-lanh-lung-cung-chieu-co-vo-dac-biet-phan-2/831678/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.