- Chị ấy đã cao chạy xa bay rồi, không cần bắt lại cho phí công đâu.
- Hừ, nếu cô ra đã chạy thoát thì tôi sẽ giết cô thay vậy.
- Được thôi, muốn giết thì giết đi.
Thiên Tịch đi không vững nhưng vẫn phải cố chạy mà ra khỏi nơi đó. Chạy một lúc thì cô gặp Cảnh Mộc, thấy anh đôi chân cô cũng mềm nhũn ra mà ngã xuống. Cảnh Mộc cùng Thiên Phong sợ hãi chạy lại đỡ cô.
- Hai người, mau tới cứu... Giai Nghiêm... nhanh lên...
Ở ngôi nhà kia, Giai Nghiêm đang đứng trước đám người kia cùng Đường Trúc Mặc. Gì chứ có chết cô cũng không thể để mình bị làm nhục được.
- Thôi nào, không phải cô bé đã mệt rồi sao, mau bỏ cuộc đi.
- Lấy cái gối và nằm ngủ sẽ thấy nhé.
Mắt Giai Nghiêm cũng sắp mở hết lên rồi. Cô buồn ngủ vì thuốc mê và cả chuỗi ngày bị hành hạ của mình. Cô chỉ mong kỳ tích xuất hiện.
Dù không còn sức nhưng cô vẫn tự bảo vệ bản thân được hơn 10 phút. Tới đó thì đã tới giới hạn của mình, cô không đứng vững nữa mà ngồi khụy xuống.
" Anh hai mau tới cứu em... "
Cô chỉ nhắm nghiền mắt lại, không còn đủ can đảm mà nhìn nữa. Cô chỉ nghe tiếng đạp cửa và tiếng đánh nhau.
- Anh hai...
Giai Nghiêm toan đứng lên thì lại ngã xuống, Thiên Tịch, Cảnh Mộc và Thiên Phong chạy lại đỡ. Giai Nghiêm hoàn toàn kiệt sức mà xụi lơ. Không hề dễ dàng gì, đám người kia lại kéo tới, có cả Ngọc Mỹ Kỳ và Đường Trúc Mặc.
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-lanh-lung-cung-chieu-co-vo-dac-biet-phan-2/831677/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.