- Giận rồi ?
Thiên Tịch vẫn mặc kệ Cảnh Mộc, không thèm trả lời.
- Thôi nào, là anh muốn tốt cho em mà. Em cũng chỉ vừa tỉnh lại thôi.
Cảnh Mộc tiến tới ôm Thiên Tịch, giọng trầm thấp bảo cô.
- Nhưng em muốn về nhà. Em không thích ở bệnh viện, nơi này có những thứ em không muốn nhớ tới. Em khỏe rồi mà.
- Thôi được rồi, anh cho em về. Nhưng nếu có vấn đề gì em phải đến bệnh viện, không được cãi lời anh.
- Em biết rồi.
Không biết Thiên Tịch nghĩ gì mà cô xoay người lại rồi hôn lên má của Cảnh Mộc. Anh bất ngờ đỏ mặt rồi cũng đáp trả cô. Cánh cửa mở ra, 6 con người kia đứng hình. Thiên Tịch cũng thấy họ mà che gương mặt đỏ bừng kia lại.
- Có vẻ chúng tôi đến không đúng lúc rồi nhỉ ?
- Mọi người vào đi.
Cảnh Mộc ôm cô gái đang xấu hổ kia vào lòng rồi cất tiếng gọi. Giai Nghiêm dẫn Lăng Vân và Mạch Vũ vào thăm cô thì tình cờ gặp gia đình của cô, thế là họ đi chung vào đây, ai ngờ gặp cảnh tượng thế này chứ.
Cảnh Mộc tạm đi ra để cho gia đình cô đoàn tụ một lúc, anh dắt luôn Giai Nghiêm ra. Thế là cô kéo theo hai người bạn của mình đi chung. Không ngờ đi dọc hành lang, họ đang nói chuyện vui vẻ thì gặp phải gia đình nào đó. Bây giờ Cảnh Mộc hiểu tại sao Thiên Tịch không muốn ở lại đây rồi.
- Ồ, đây chẳng phải là cậu Hàn sao ? Sao cậu lại ở đây ?
Mẹ nuôi cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-lanh-lung-cung-chieu-co-vo-dac-biet-phan-2/831671/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.