Mắt Thiên Tịch từ từ mở, nhìn xung quanh một lượt rồi dừng lại ở Cảnh Mộc. Miệng cô cũng mấp máy, vẻ mặt bất ngờ.
- Sao... anh lại ở đây.. đây là đâu ? Em còn sống ?
- Thế em muốn chết hay sao chứ ? Em biết anh đã lo lắng không, nha đầu...
Cảnh Mộc nói với giọng trầm thấp. Thiên Tịch cố gắng ngồi dậy, Cảnh Mộc chưa kịp ngăn lại thì cô đã ôm lấy anh.
- Em xin lỗi... là lúc đó em không kịp nói rõ ràng với anh... là em làm anh đau.. bây giờ nghe em nói, nghe em giải thích... được không ?
- Được, anh muốn chính miệng em giải thích cho anh.
Dù Cảnh Mộc đã biết tất tần tật nhưng anh vẫn muốn một lời giải thích từ chính miệng cô. Giai Nghiêm không muốn phá hỏng bầu không khí nên lẻn ra ngoài mà đi học. Hôm nay có lẽ là một ngày vui rồi.
Ở bệnh viện, hai người kia tâm sự với nhau gần 1 giờ. Cảnh Mộc thấy cũng đã muộn nên bèn đi mua bữa sáng cho Thiên Tịch. Cô nhìn thái độ sợ sệt lúc chuẩn bị rời khỏi cửa mà bật cười. Cứ như anh sợ lúc quay lại đã không thấy cô ở đấy nữa.
Cảnh Mộc dùng hết tốc độ để mà đi mua nhanh nhất có thể. Chỉ 5 phút sau anh đã quay lại.
- Đây này, để anh đút em ăn.
- Em đã ngủ bao lâu rồi ?
- Để xem, khoảng 4 ngày thì phải. Em có biết đã có bao nhiêu người lo lắng cho em không ? Sao lại làm chuyện dại dột như thế ?
- Em xin
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-lanh-lung-cung-chieu-co-vo-dac-biet-phan-2/831670/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.