Bữa tiệc kết thúc vào lúc mười giờ hơn. Hôm nay Y Nguyệt đặc biệt cảm thấy vui vẻ, cô uống hơi nhiều rượu nên Cố Duật Hoành muốn đưa cô về. 
Tuy vậy nhưng Y Nguyệt từ chối, dù say nhưng cô vẫn nhận thức được người đàn ông trước mặt đã từng làm mình tổn thương. Chỉ một lần này vẫn chưa thể tha thứ được. Cô chao đảo lắc đầu, uống thêm một ngụm rượu nữa rồi mới nói. 
"Tôi... tôi không về! Cố Duật Hoành tôi nói cho anh biết, sợi dây chuyền này anh tặng tôi là điều tất nhiên. Còn bây giờ... tôi muốn ở lại đây... sau khi trấn tĩnh lại tôi tự khắc sẽ về." 
Lời nói của Y Nguyệt chắc chỉ có một mình Cố Duật Hoành hiểu được. Mọi người nghi hoặc nhìn cô, là say quá nên nói lung tung sao? Duật Hoành nghĩ một chút rồi đồng ý, không nói thêm tránh phiền hà. 
Anh cùng Chí Vũ lên xe trở về, rời khỏi căn biệt thự xa hoa ấy. 
"Y Nguyệt, cậu uống nhiều rồi đó..." 
"Tớ chưa say... haha! Tớ... hức... chưa say!" 
Y Nguyệt cứ thỉnh thoảng lại nấc lên vài lần, men rượu trong cơ thể làm từng bước đi của cô khó khăn và loạng choạng. 
An Nhiên phải đỡ cô gái phiền phức này vào phòng, đắp chăn và lau lia cơ thể sạch sẽ rồi mới yên tâm ra ngoài. 
Bây giờ đã mười một giờ rồi, ngoài trời tối om như mực, gió đêm lạnh lẽo tạt vào người như muốn đông cứng. Nhìn An Nhiên mệt mỏi vậy, Tony lên tiếng. 
"Đã muộn lắm rồi, hay là đêm nay cô ngủ tạm ở đây đi, canh chừng Y Nguyệt 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-lanh-khoc-tha-cho-em/1723645/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.