Rồi chuyện gì tớ cũng sẽ tới, chiếc que thử thai đang nằm trong tay, kết quả thế nào mở mắt ra là rõ. Nhưng mà lúc này, đột nhiên Y Nguyệt cảm thấy run run, hối hận với suy nghĩ của mình.
Có hàng ngàn hàng vạn câu hỏi đặt ra trong đầu cô. Liệu có thai thật hay không? Nếu có thai thật Cố Duật Hoành có chịu chấp nhận không? Nên giải thích với gia đình thế nào? Trống ngực cô đập thình thịch, miệng không ngừng lẩm nhẩm.
"Cầu trời cầu đất xin đừng hai vạch, con còn trẻ chưa chồng chưa ổn định tình cảm, đừng để con làm mẹ quá sớm..."
Hít một hơi thật sâu, cô chậm rãi mở mắt. Vạch màu đỏ nhòe ra trước mặt, rồi dần dần hiện rõ... là hai vạch.
"Ông trời... người không thương con."
Đem theo sự thất vọng ê chề xuống phòng khách, cô đặt thẳng chiếc que thử thai xuống bàn khiến An Nhiên và Tony sững người. Họ quả nhiên đoán không sai.
"Trời ơi Nguyệt ơi là Nguyệt, lần này thảm thật rồi..."
Y Nguyệt ngồi thần xuống ghế, không biết phải làm gì và nói gì trong tình huống này. An Nhiên hiểu được tâm trạng hiện tại của cô, ôm lấy cô xoa xoa vào bụng.
"Đừng buồn. Bây giờ cậu đang mang trong mình một sinh linh bé bỏng, nói sao thì nó cũng là con cậu, sao phải buồn chứ?"
Đúng là có em bé thì không tới mức buồn bã như vậy, chỉ là làm mẹ hơi sớm một chút. Nhưng cô bây giờ không phải đang u sầu về chuyện này, mà là vì đứa con trong bụng của cô đang mang dòng máu của Cố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-lanh-khoc-tha-cho-em/1723646/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.