Chưa đầy nửa ngày sau khi Cố Duật Hoành đi khỏi, Dực Công Đằng đã nhởn nhơ bên ngoài. Ông ta vốn dĩ có tội cưỡng hiếp nhưng lại được người phụ nữ hôm qua cứu giúp. Không biết bà ta làm thế nào, chỉ biết hiện tại Dực Công Đằng lão già ấy còn ngông cuồng hơn trước.
Lão phì phèo điếu thuốc trên miệng, mắt liếc ngang liếc dọc, một mình đi tới con hẻm nhỏ gần cạnh bệnh viện. Chính con hẻm này là nơi tên hại Y Nguyệt lúc trước bị bắn.
Chờ ông ở đó là một người con gái vô cùng xinh đẹp, cô ta đeo một chiếc kính râm và mặc bộ đồ màu đen.
"Tiền đây, cầm lấy sau đó chúng ta sẽ không quen biết nhau."
Lão đưa cho cô gái ấy một xấp phong bì dày cộp, nhưng hình như chưa đủ thỏa mãn, cô ta lại đòi thêm.
"Chị em của tôi ông thuê rất nhiều, đâu phải chút tiền này là xong. Nếu ông không muốn mất thêm nhiều tiền, chỉ cần đưa tôi đủ phần."
Cô ta nhướn mày, rõ ràng là muốn chiếm lời nhiều hơn, lão già kia hiểu ý, lại dúi vào tay cô thêm một tấm thẻ. Tất cả chuyện này đều được Lưu Chí Vũ chụp lại, nhưng anh không may phát ra tiếng động, vừa mới nép lại chỗ cũ, nhìn ra đã chẳng thấy ai.
Để con mồi chạy thoát rồi!
Lưu Chí Vũ cầm những bức ảnh ấy, cùng với "bảo bối" anh vừa điều tra được đem nó đến chỗ của Cố Duật Hoành.
Cái "bảo bối" ấy lại là một cậu thanh niên chừng hai mấy tuổi, anh ta bị bịt miệng và mắt, sau đó được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-lanh-khoc-tha-cho-em/1723644/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.