Nghe vậy không chỉ Sở Quy Thôn và Hứa Bành kinh ngạc, ngay đến Lâm Phiên Phiên cũng không ngờ, xem ra Hạ Danh Đoan còn thông minh hơn tưởng tượng của cô, để quay lại nhà họ Sở, cô ta đã chuẩn bị đầy đủ. Cô ta vừa ra mặt, không chỉ không căm phẫn vạch trần những chuyện mà Hứa Bành và Sở Quy Thôn đã làm với cô ta năm đó, mà còn thuận theo lời nói dối của bọn họ, lấy một tờ chứng nhận chặn hết đường lui của Hứa Bành và Sở Quy Thôn, khiến ông bà ta không thể không chịu trách nhiệm cho lời nói dối của mình. Quả nhiên Sở Quy Thôn và Hứa Bành nhất thời không còn gì để nói, nhưng Hạ Danh Đoan làm vậy lại khiến bọn họ càng không yên tâm. Không cho bọn họ thời gian viện cớ, Hạ Danh Đoan lại dập đầu lịa lịa với bọn họ, mỗi một tiếng đập bộp bộp nhưng đánh vào trái tim người khác, giọng nói nghẹn ngào, “Ông bà chủ, tôi thực sự chỉ muốn quay về chăm sóc ông cụ cho đàng hoàng, ông ấy là người tôi kính trọng nhất cuộc đời này, ân tình của ông ấy dành cho tôi đến chết tôi cũng không trả hết, tôt thật sự chỉ muốn làm bạn với ông nốt quãng đời còn lại, xin ông bà chủ tác thành cho, tôi tuyệt điối không dám có bất kỳ lòng dạ nào khác, bằng không sét đánh chết tôi.” Câu cuối cùng Hạ Danh Đoan nói chắc nịch, cô ta đang tỏ lòng trung thành với Sở Quy Thôn và Hứa Bành, không tiếc thề độc để khiến Sở Quy Thôn và Hứa Bành thả lỏng sự cảnh giác đối với cô ta. Nhìn vẻ nhẫn nhục không tiếc dẫm đạp lên lòng tự trọng bản thân của Hạ Danh Đoan, trong lòng Lâm Phiên Phiên tự dưng trào lên nỗi xót xa, cô đột nhiên không dám chắc việc mình đưa Hạ Danh Đoan về nhà họ Sở là đúng hay sai. Mà quả nhiên sau khi thấy vậy, vẻ mặt của Sở Quy Thôn và Hứa Bành thả lỏng hơn nhiều. Đối với những kẻ có tiền có quyền có thế lực, thuộc tầng lớp xã hội thượng lưu này thích nhất là nhìn thấy cảnh người khác phủ phục dưới chân họ như một con chó. Cuộc sống giàu có xuôi chèo mát mái bao nhiêu năm nay đã khiến bọn họ nảy sinh lòng tự đại, từ trong đáy lòng đều cho rằng những kẻ nhỏ bé như Hạ Danh Đoan sẽ chẳng gây ra được sóng gió gì, giống như chính cô ta đã nói, đối với những nhà giàu có quyền thế như bọn họ, cô ta không dám có bất kỳ suy nghĩ không đơn thuần nào, cô ta không dám! Thậm chí bọn họ còn bắt đầu tự chế giễu sự lo lắng và do dự vừa rồi của chính mình. Sở Tường Hùng đứng bênh cạnh nhìn thấy bố mẹ mình thế mà lại yên tâm hưởng thụ những cái dập đầu của Hạ Danh Đoan như thể đương nhiên, vẻ mặt anh lập tức trở nên vô cùng khó coi. Trong lòng anh từ trước đến giờ không có cái gì gọi là phân chia giai cấp sang hèn quý tiện cả, đương nhiên anh cũng không thể kiềm chế nổi khi thấy Sở Quy Thôn và Hứa Bành dẫm đạp lên lòng tự trọng của người khác như thế, anh bước lên phía trước đỡ Hạ Danh Đoan dậy, quả quyết nói, “Cô không cần phải làm như vậy, sau này cô cứ ở lại đây chăm sóc ông nội, ai dám nói cô nửa câu thì bảo họ đến gặp tôi, tôi muốn xem xem ai dám làm gì với cô!” Ngụ ý của anh đã bỏ qua sự cho phép của Sở Quy Thôn và Hứa Bành, chủ động cho cô ta ở lại đây. Hứa Bành thấy Sở Tường Hùng tự dưng cứng rắn như vậy, không thèm chừa chút mặt mũi nào cho mẹ mình lập tức không kiềm chế được cơn giận, có điều không đợi bà ta nói gì thêm, Sở Quy Thôn đã giơ tay ngăn lại, “Đủ rồi, để cô ta ở lại cũng chẳng sao, tôi muốn xem xem cô ta làm thế nào để khiến bệnh tình của bố trở nên tốt hơn, được rồi, đi ăn cơm.” Ông ta biết chắc rằng, Sở Tường Hùng kiên quyết như thế, nếu ông ta và Hứa Bành còn không cho phép, càng cố chấp thì lại càng khiến mối quan hệ giữa ông ta và Sở Tường Hùng trở nên căng thẳng, huống hồ, ông ta thật sự không coi một nhân vật nhỏ nhoi như Hạ Danh Đoan vào mắt, nếu để ông ta phát hiện ra cô ta có tư tưởng không an phận, dù chỉ là một chút xíu thôi, ông ta sẽ quăng cô ta vào viện tâm thần ngay lập tức, để người ta trông coi chặt chẽ, cho cô ta không bao giờ nhìn thấy ánh mặt trời nữa. Thế nên cứ như vậy Lâm Phiên Phiên và Hạ Danh Đoan chính thức bước chân vào nhà họ Sở. Đêm đến, trong phòng ngủ! Lâm Phiên Phiên mặc áo choàng tắm cuộn mình trên giường, nghe tiếng nước chảy tí tách phát ra từ trong phòng tắm, tim cô đập dồn dập. Bây giờ cô thật sự rất rất căng thẳng, căng thẳng đến mức cơ thể không kiềm chế nổi mà run lẩy bẩy. Đây là đêm đầu tiên sau bốn năm xa cách cô lại quay về nhà họ Sở, cô biết rõ đêm nay mình nên làm gì, thế nên trái tim của cô còn căng thẳng hơn đêm đầu tiên bốn năm trước. Một tiếng cạch khẽ, Sở Tường Hùng đã tắm xong, ra khỏi nhà tắm, chiếc áo choàng tẳm rộng rãi tùy ý khoác lên người anh, vạt áo mở rộng để lộ cơ bắp màu đồng gợi cảm, mái tóc anh vẫn còn đang ướt nhỏ những giọt nước trong suốt, khiến cho vẻ tuấn tú nho nhã của anh lại thêm phần mạnh mẽ, trong khi hoạt động lại càng hiện rõ vẻ tao nhã cao quý. Lâm Phiên Phiên sững sờ nhìn Sở Tường Hùng, không kiềm được mà thất thần, cô không thể không thừa nhận, Sở Tường Hùng bây giờ nam tính và quyến rũ hơn bốn năm trước nhiều, vẻ trưởng thành nho nhã của anh từ trong xương cốt đã bộc lộ hoàn toàn ra ngoài, nó lóa mắt, quyến rũ, và tràn ngập hấp dẫn. “Bé cưng, em nhìn gì mà thất thần vậy.” Sở Tường Hùng nhìn thấy Lâm Phiên Phiên nhìn chằm chằm vào mình không chớp mắt, liền đưa tay vuốt má cô theo bản năng, chẳng lẽ anh rửa mặt chưa sạch? Mặt mũi Lâm Phiên Phiên đỏ hồng, vội vàng đưa mắt tránh đi, vờ như không quan tâm, “Em, em có nhìn gì đâu.” Sở Tường Hùng thấy biểu cảm đó của Lâm Phiên Phiên, không kiềm được cười khẽ, bước vài bước về phía trước, người anh nhào lên giường, ôm chặt lấy Lâm Phiên Phiên, giọng nói có phần ranh mãnh: “Có phải đột nhiên phát hiện ra chồng mình thật sự quá đẹp trai nên nhìn đến mức thất thần luôn không?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]