Tổng Tài Là Tình Một Đêm Tiểu Thuyết Trực Tuyến. “Giữa chúng ta làm gì có gian tình.” Cô nói, giọng quả quyết. “Em nói đúng.” Hắn híp mắt: “Giữa chúng ta đúng là không có gian tình. Chúng ta, là danh chính ngôn thuận.” Bốn chữ “danh chính ngôn thuận” này, làm sao hắn có thể nói ra khỏi miệng dễ dàng đến thế? Cô nhíu mày nhìn hắn, lại thấy trên khuôn mặt anh tuấn là nụ cười thiếu đòn. “Đến con cũng có rồi, giữa chúng ta và danh chính ngôn thuận chỉ cách nhau một tờ giấy đăng kí kết hôn thôi. Tờ giấy này, lúc nào lấy tùy em quyết định. Tôi theo em.”
Có đôi khi, người ta sẽ bắt gặp định mệnh của cuộc đời mình, một cách tình cờ và ngẫu nhiên. Không một ai có thể đoán trước được.
“Ào… ào…”
Trong phòng tắm của căn phòng vip của khách sạn năm sao JM, nãy giờ tiếng nước vẫn chưa dừng lại.
Dòng nước ấm nóng lướt nhanh qua đường cong mềm mại, nữ tính, rồi buông mình rơi thẳng xuống nền gạch lạnh lẽo, rửa trôi đi phần nào tâm trạng lo lắng và hồi hộp của người đang đắm mình trong làn nước.
Đào Minh Tuệ vừa tắm vừa khe khẽ ngâm nga một giai điệu không biết tên, rồi như nghĩ tới điều gì đó, hai gò má đột ngột ửng lên một màu hồng khả nghi. Hơi nước mịt mù trong phòng tắm, phủ kín mặt gương một tầng sương mờ ảo. Cô đưa tay, lau qua mặt gương.
Trong gương ngay lập tức hiện lên một đôi môi đỏ mọng, và chiếc cằm thon gọn. Cô chợt bật cười, tiếp tục vừa khe khẽ ngâm nga, vừa khoác lên mình tà váy ngủ satin mỏng manh.
Bên ngoài vang lên tiếng chuông điện thoại, vô cùng gấp gáp, như thúc giục người nhanh đến nghe máy.
“Alo, anh Quân, anh đã xuống máy bay rồi sao?”
Nụ cười trên khóe môi càng tươi tắn hơn, cô bất giác liếc nhìn đồng hồ treo tường. Khoan đã, giờ này…
Bên kia đầu dây vang lên giọng nói dịu dàng xen lẫn áy náy của bạn trai cô.
“Anh xin lỗi… Tuệ, bình tĩnh nghe anh nói này. Do một số vấn đề nên chuyến bay của anh bị delay mấy tiếng đồng hồ, anh không báo với em là vì sợ em lo lắng. Có điều vừa rồi… có thông báo hủy chuyến bay rồi.”
Nghĩ tới người yêu ở phương xa đang từng giây từng phút ngóng đợi, Quân cũng không đành lòng thông báo với cô tin xấu này. Nhưng, làm thế nào được chứ, đây là lý do bất khả kháng.
Hồi lâu sau, cô cũng không nói gì cả. Giữa hai người là một khoảng lặng gượng gạo chưa từng có trước đây. Quân thở dài một hơi, nói thêm:
“Em đừng buồn. Anh vừa mới đặt vé máy bay chuyến gần nhất, ngay rạng sáng mai. Không chừng sáng mai em ngủ dậy là anh đã về tới nơi rồi đó!”
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.