“Mẹ, sao mẹ lại nói thế chứ…” Minh Tuệ mỉm cười với mẹ mình: “Đối với con, may mắn lớn nhất của cuộc đời chính là được làm con gái của mẹ.”
Mang thai từ khi mười mấy tuổi, mẹ cô đã phải dùng bao nhiêu dũng khí, mới có thể quyết định sinh cô ra, sau đó một tay nuôi lớn cô nên người. Trong suốt hơn hai mươi năm khó nhọc dài đằng đẵng đó, không hề có bóng dáng của cha cô.
Vậy thì sau này cũng không nhất thiết phải có.
Cùng lúc đó, sự xuất hiện của người nhà họ Trần ở khu dân cư không mấy đắt giá này đã lọt vào tầm mắt của một người. Khóe môi người đó khẽ nhếch lên, rút điện thoại bấm một dãy số.
“Nói.”
“Người anh em, cậu lúc nào cũng lạnh lùng như vậy, chẳng thú vị chút nào hết…” Oán giận một câu, người đó mới cười cười: “Tôi vừa nhìn thấy một chuyện hết sức thú vị, liên quan tới cô thư kí của cậu, cậu có muốn nghe hay không?”
Dương Quốc Thành nhíu mày. Hắn không hề có ý kiến gì về cách mà người này làm việc, nhưng lại rất có ý kiến với sự rề rà và không nghiêm túc khi nói chuyện.
“Nói đi.”
Đúng là tiếc chữ như vàng. Người kia ngả ngớn cười một tiếng, sau đó thấp giọng nói: “Cậu bảo tôi thỉnh thoảng “để ý” tới Đào Minh Tuệ một chút. Hôm nay tôi tình cờ đi ngang qua, cậu đoán xem tôi nhìn thấy ai?... Là bà lão nhà họ Trần!”
Dương Quốc Thành không tự chủ được cất cao giọng hơn so với bình thường một chút:
“Nhà họ Trần?”
“Đúng vậy.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-la-tinh-mot-dem/1130933/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.