Minh Tuệ cúi đầu, suy nghĩ một chút. Hiện tại cô đang bị Đỗ Văn Khang nhìn chằm chằm, không thể lo cho con bé được. Chỉ có một cách duy nhất là nhờ vào người đàn ông trước mặt này thôi.
Tuy rằng cô vừa mới từ chối hắn.
“Tôi… Hiện tại tôi không thể đón con bé về được. Dương Quốc Thành, anh có thể giúp tôi không? Chỉ cần cho người bảo vệ hai đứa nhỏ, qua thời gian này là được rồi.”
“Cô nghĩ cô là ai chứ? Tại sao tôi lại phải bảo vệ con cô?” Dương Quốc Thành bật cười, như thể nghe được câu chuyện hài hước nhất trên thế giới.
Người phụ nữ này cũng thật kì quái. Vừa mới từ chối hắn, chớp mắt một cái lại muốn hắn bảo vệ con của cô. Hắn là một người đàn ông bình thường, đâu phải nhà từ thiện, đâu có rảnh rỗi mà giúp đỡ hai đứa nhỏ chẳng liên quan gì đến mình.
Cho dù hắn rất quý mến hai đứa nhỏ này, nhưng chung quy không phải con của hắn.
Minh Tuệ nhìn chòng chọc vào mắt hắn: “Bởi vì anh cũng phải có trách nhiệm với các con.”
“Trách nhiệm? Cô có bị điên không? Hay là… cô sợ hai đứa nhỏ sẽ quấy rầy cô khi đi quyến rũ đàn ông?”
“Bốp” một tiếng giòn tan. Minh Tuệ nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay đang đỏ ửng, không ngừng run rẩy. Chính cô cũng không thể tin được, cô lại có thể vung tay tát thẳng vào mặt Dương Quốc Thành.
Dương Quốc Thành cũng ngỡ ngàng chẳng kém gì cô. Hắn căn bản không nghĩ tới loại khả năng này.
Trước giờ, người dám xung đột
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-la-tinh-mot-dem/1130943/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.