Trần Hi Lam than thở nói: “Anh trai, anh để cho chị cùng với Hạ Ly trốn ở đây, anh không sợ cha với chồng của chị biết hay sao?”
Tuy răng tính tình của cha nhà bọn họ không được tốt lắm nhưng lại đối với bọn họ rất bao dung… Thế nhưng, thân phận của Lê Nhược Vũ rất đặc biệt, có thể tha thứ cho bọn họ hay không cũng rất khó nói Còn chưa nói đến chồng của chị, Lâm Minh không phải là người dễ đối phó Nghe mọi người nói Lâm Minh rất lợi hại, còn anh trai của cô tuy đẹp trai, ngọt ngào nhưng lại rất ngây thơ. Làm sao anh của cô có thể đoạt vợ của Lâm Minh được chứ?
Trần Hi Tuấn rất bất mãn với lời nói của Trần Hi Lam: “Em không nói, anh cũng không nói, cô ấy cũng không muốn nói, thì làm gì có ai biết được chuyện này?” Cậu ta sửa lại: “Hơn nữa, chuyện này cũng không tính là giấu giếm. Nhược Vũ đã nói rằng chị ấy đã ly hôn rồi, hơn nữa còn rời khỏi Thành phố Hà Nội, rời khỏi Lâm Minh.
Trần Hi Lam sờ sờ cảm, đột nhiên nở nụ cười: “Anh trai, anh có thích chị ấy đúng không?”
Trần Hi Tuấn: “Đúng vậy, anh rất thích chị ấy”
“Chẳng lế chúng ta lại giống nhau, em cũng rất thích chị” Trần Hi Lam cười đấm anh một cái “Lần trước lại còn giả bộ nói ai mà chẳng yêu cái đẹp. Xem ra anh mới là người yêu cái đẹp thì có.”
“Trần Hi Lam!”
“Được rồi, anh đừng giáo huấn em nữa, em sẽ hỗ trợ cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-khong-nhan-ra-vo-minh/3352203/chuong-704.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.