Lâm Minh cảm thấy tình hình này của Lê Nhược Vũ không bình thường một chút nào, nhưng mà cách cư xử của Lê Nhược Vũ trông vẫn luôn rất bình thường như không có chuyện gì, chỉ vì quá căng thẳng nên Lâm Minh mới nghỉ ngờ như vậy.
Buổi sáng ngày hôm đó là do chính Hoàng Ánh đưa Lâm Niệm Sơ ra nước ngoài, vì sợ Lâm Niệm Sơ không quen với cuộc sống ở nước ngoài nên còn chuẩn bị sẽ lại đó một thời gian cùng với cậu Lê Nhược Vũ ở lại bệnh viện điều dưỡng thân thể, tận tay chăm sóc hai đứa bé, trong lòng cũng yên ổn hơn chút.
Không có ai làm phiền, cuộc sống dường như tốt đẹp hơn, dần trở về đúng hướng.
‘Sau cái ngày mà Lê Nhược Vũ ra viện cùng với đứa bé thì cũng là ngày Lê Minh Nguyệt kết hôn với Hà Duy Hùng.
Lâm Minh nhìn Lê Nhược Vũ đang chăm sóc đứa trẻ, hỏi xem cô có muốn đi hay không.
Lê Nhược Vũ nhìn dáng vẻ ngủ say của hai đứa trẻ tồi ngẩng đầu nhìn Lâm Minh, cười vui nói rằng cô sẽ đi Nụ cười đột ngột của Lê Nhược Vũ làm cho.
Lâm Minh đơ người một lúc: “Em có muốn bế theo con không?”
Anh biết rằng sau khi xảy ra chuyện đó ở bệnh viện thÌ Lê Nhược Vũ không yên tâm để đứa bé ở bất cứ chỗ nào nữa, rất sợ đứa bé sẽ gặp chuyện xấu ngoài ý muốn Cô lại cúi đầu, mỉm cười nhìn đứa bé, hỏi lại “Có thể bế con theo sao?”
“Có thế chứ”. Chỉ cần cô đồng ý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-khong-nhan-ra-vo-minh/3332969/chuong-668.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.